Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 392 : Tha thứ? còn lâu

Ngày đăng: 14:20 30/04/20


Trần Bằng giờ này cũng không dám nhìn mặt Dương Tuấn Vũ, hắn thử nghĩ nếu mình rơi vào hoàn cảnh này thì sẽ có cảm xúc ra sao? Nhưng càng nghĩ càng thấy hỏng bét, đường đường là chủ tục kiêm tổng giám đốc tập đoàn hàng nghìn người lại bị một tên vệ sĩ cỏn con đấm thẳng vào mặt trước sự chứng kiến của kẻ trên người dưới, và đặc biệt là tập đoàn đối tác. Vụ này mà lộ ra ngoài, báo chí thêm mắm thêm muối vào chẳng phải sẽ làm trò cười cho thiên hạ sao?



Hắn đang định đuổi cả hai người này thì một giọng nói lạnh nhạt vang lên cắt đứt bầu không khí căng thẳng:



- Mọi người giải tán, các lãnh đạo tiếp tục cuộc họp, Katherine, cô đừng có cười tôi kẻo lát nữa mặt lại như quả dưa chuột héo. Ừm, Tuệ Mẫn đúng không? Cô không phải đứng ngoài này nữa... 



Tuệ Mẫn nghe thấy thế thì giật mình, người này lại dám ra lệnh cho lãnh đạo, đặc biệt còn nói chuyện ngang hàng với chủ tịch bên phía đối tác. Đây là chuyện kinh khủng gì? Ngọn lửa trong lòng cô giờ phút này đã chính thức tắt ngấm. “Ừm, không cần đừng ngoài này nữa tức là người ta đuổi việc mình rồi.” Tuệ Mẫn chán nản cúi đầu “xin lỗi” một tiếng cuối cùng, nước mắt trào ra, cô quay đầu bước đi về phía thang máy.



Dương Tuấn Vũ đang nói dở thì bị lời “xin lỗi” của cô gái này cắt ngang, đang định mắng “không biết điều” thì thấy cô chán nản hướng về phía thang máy mà đi thì ngẩn người. Hắn tóm lấy tay cô nhướng mày:



- Ai cho cô rời khỏi đây?



Tuệ Mẫn cảm thấy quá tủi thân, rõ là hắn vừa đuổi cô xong giờ lại hỏi cô sao rời khỏi đây, không rời khỏi thì tôi ngủ ở đây chắc? Ngước gương mặt chảy dài nước mắt, cô buồn thiu nhìn hắn.



- Khóc lóc cái gì? Tôi đã nói câu nào nặng lời với cô sao? 



- Không... không ạ.



Katherine nhíu mày nói với đám người của mình:



- Đi thôi, ở đây xem hắn đùa giỡn con gái nhà lành làm gì?



Đám người Azgad cười khổ, bọn hắn có nghe hiểu gì đâu, có mỗi cô phiên dịch thì cứ kè kè to nhỏ với sếp rồi mà.



Dương Tuấn Vũ cũng không muốn mất nhiều thời gian, hắn thả tay Tuệ Mẫn ra, nghiêm giọng nói:



- Cô đi vào trong phòng họp. Cấm hỏi thêm.




- Ồ, thì ra nãy giờ chủ tịch muốn thảo luận công bằng cơ đấy, thế mà tôi còn tưởng các vị định sang đây làm kẻ cướp chứ? Hừ, muốn lấy cả lợi nhuận, lấy cả kỹ thuật và công nghệ của chúng tôi miễn phí sao? Cô nằm mơ giữa ban ngày à?



- Anh... 



Katherine đập bàn khiến tất cả giật mình, mặc dù cô ngang ngược thật nhưng mà trong đàm phán có ai không đưa ra cái giá cắt cổ sau đấy mới từ từ hạ xuống mức cả hai đều chấp nhận được, vậy mà Tuấn Vũ lại nói khó nghe như thế, đổi lại bất cứ nhà hợp tác nào cũng sẽ làm như Katherine: Đứng dậy, bỏ đi.



Dương Tuấn Vũ nhìn cô rời khỏi ghế, cùng với đó là cả đoàn của Volkswagen đều hết hồn theo sau thì hắn từ từ nhấp ngụm trà, sau đấy đặt xuống, bâng quơ nói:



- Ài, đang có vài dự án mới thơm ngon muốn hợp tác với Volkswagen, nhưng mà, ài, thôi đi, tìm đối tác khác cũng được.



Katherine không điếc, cô nghe thấy vậy thì bước chân dừng lại, quay về phía sau nhìn Tuấn Vũ. Thấy cái bộ dạng thư thái, nụ cười nhếch miệng đểu giả treo trên môi, cánh tay vươn ra làm động tác mời cô trở về ghế ngồi thì đôi mày liễu nhíu lại, đây rõ ràng là hắn xử cô vì hành động làm mất mặt hắn trước đông đảo nhân viên khi nãy mà, giờ cô tức giận bỏ đi mà lại vì câu nói vừa rồi quay lại thì khác nào cô tự treo lên trước ngực mình tấm bảng “Hám tiền”.



Tuệ Mẫn hơi khó hiểu về cách đàm phán của người thanh niên trẻ tuổi này, rõ ràng người ta là một trong những tập đoàn hùng mạnh nhất trên thế giới, đã mất thời gian công sức tới tận Việt Nam xa xôi để tỏ ý hợp tác, đổi lại bất cứ công ty nào có cơ hội đấy còn không phải cúi thấp đầu cười nịnh? 



Thế mà hắn lại dửng dưng, còn chọc tức cho người ta bỏ đi, rồi bày ra bộ dáng hờ hững mời họ quay lại, đây chẳng khác gì đòn đánh vào mặt tất cả lãnh đạo cao tầng của Volkswagen rồi.



Nhưng ngoài sức tưởng tượng của cô, vị nữ chủ tịch quốc sắc thiên hương kia thế mà lại trở về chỗ ngồi thật. Hôm nay cô chợt nhận ra mình còn quá non.



Dương Tuấn Vũ uống nốt ngụm trà cuối cùng, sáng nay ăn vội chẳng uống được bao nhiêu nước nên giờ khá khát, hắn đặt “cộc” cái cốc trống rỗng xuống, chuẩn bị tiếp tục đàm phán.



Như mọi lần, Tiểu Di sẽ ngồi gần đó và đi rót trà, nhưng ngay khi cô chuẩn bị đứng lên thì nhận được cái trừng mắt của Tuấn Vũ khiến cái mông lại phải trở về ghế. Giờ cô đã hiểu tiếng “cộc” to hơn bình thường kia là có ý gì.



Tuệ Mẫn dù sao cũng là nhân viên lễ tân, cô khá rõ tâm lý của nhiều đối tượng, nhìn thấy cái cốc rỗng, nghe thấy âm thanh kia sao mà cô lại không biết kẻ này có ý gì. 



Nhẹ nhàng đi về phía bàn trà pha ấm trà mới, cảm giác đủ thời gian, cô mang ra rót vào cốc của hắn và cũng không quên châm thêm trà cho các vị khác.