Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 408 : Mọi thứ đều có nguyên nhân của nó

Ngày đăng: 14:20 30/04/20


P/s: Rất cảm ơn bạn quangloc8388 đã Tặng 10,000 đậu cho truyện nhé.



....



Sáng sớm hôm sau, Dương Tuấn Vũ tiếp tục duy trì thói quen chạy bộ buổi sáng từ những ngày mới bắt đầu tập luyện cho tới nay.



Dậy sớm, chạy bộ giúp cơ thể trao đổi chất tốt, thải bớt độc tố tích tụ một đêm, đồng thời cũng là bước khởi động toàn bộ các cơ quan để sẵn sàng chinh phục một ngày mới.



Cho đến hiện tại, việc chạy bộ đã không còn mang lại cho hắn quá nhiều lợi ích về mặt sức khỏe nhưng mỗi khi chạy là hắn lại cảm thấy tinh thần thư thái, hít thở không khí trong lành của đất trời khiến Dương Tuấn Vũ cảm thấy tỉnh táo hơn.



Sau khi đã chạy được khoảng 50Km thì hắn quyết định quay về, mọi thứ đáng lẽ cứ đơn giản như vậy cho tới khi hắn thấy một người đang ngồi xe lăn và được một người khác đẩy về phía cửa nhà mình. Có chút ngạc nhiên, nhưng khi ánh mắt hắn nhìn được rõ người đang ngồi xe lăn là ai thì gương mặt nghiêm túc khẽ giãn ra, hắn bước tới gần.



Nghe thấy tiếng bước chân, người đàn ông đang căng thẳng, gương mặt có chút lo lắng cùng chút đau đớn bỗng như theo phản xạ quay lại nhìn theo hướng phát ra tiếng động lại gần mình.



Khi hắn nhìn về phía đó thì thấy một người thanh niên cao lớn, cả người đổ mồ hôi ướt thẫm chiếc áo phông, cơ thể toát ra khí thế không giận mà tự uy, mặc dù trên môi đang nở một nụ cười thân thiện khiến hắn cảm thấy vui mừng, nhưng trong lòng vẫn luôn tồn tại cảm giác kính trọng.



Hắn hơi cúi đầu nghiêm giọng chào:



- Chào đội trưởng.



Dương Tuấn Vũ thấy hắn thì hơi ngạc nhiên, nhưng cũng có thể đoán được ít nhiều. Gật đầu đáp lại:



- Lập Hàn, tới rồi. Tốt lắm. Đi vào trong thôi.



Thấy hắn vẫn còn ngại ngùng về việc bản thân đã là một người tàn phế, Dương Tuấn Vũ vỗ vai:



- Đừng suy nghĩ quá nhiều, mọi việc đâu sẽ có đó.



Lập Hàn quay về phía người đẩy xe phía sau rồi khẽ gật đầu:



- Cảm ơn. Cậu có thể đi rồi.



- Bạn anh đến rồi à? Thế em xin phép nhé. Anh có một người đội trưởng tốt đấy. Cố lên nhé, cuộc sống còn nhiều thứ để hi vọng lắm.



Vẫy tay chào hai người, cậu nhóc trong lòng vẫn đang nghi hoặc, hắn nhìn thấy người đàn ông mặc áo phông này có chút gì đó rất quen mà mãi không nghĩ ra đã từng nhìn thấy ở đâu.
- Em cứ trả lời anh đi. Còn bao nhiêu phần trăm cơ hội?



- 40% nếu áp dụng cách điều trị cơ bản, 60% nếu áp dụng cách điều trị nâng cao. Tuy vậy khả năng chết đột ngột vẫn rất cao. Chưa kể chi phí...



Dương Tuấn Vũ cắt lời:



- Bà ta đang nằm ở đâu?



- Bệnh viện đa khoa Đông Kinh.



- Ồ, là nơi đó.



Dương Tuấn Vũ cảm thấy mình đúng là khá có duyên với cái bệnh viện này, mà kể ra cũng đúng thôi, vì đó là bệnh viện gần nhất, đồng thời cũng có uy tín khá lớn trong tỉnh.



Nói một tiếng với Lập Hàn, hắn ra ngoài cửa gọi điện thoại. Bấm liền một dãy số, cuộc gọi nhanh chóng được truyền đi. Đầu dây bên kia là giọng nói khá mệt:



- Alo, ai đấy?



- Chị Lan Ngọc, quên em rồi sao?



- Ồ. Em là... Tuấn Vũ hả? Ừ, chắc thằng nhóc Tuấn Phong cho em số của chị chứ gì? Được rồi. Nói đi, ai đau ốm ở đâu? Chị đang chuẩn bị bàn giao ca trực cho tua sáng nay.



- Đêm qua chị trực ạ. Em xin lỗi nhé.



- Không có gì đâu. Chị đã trực mấy chục năm rồi, chẳng qua nửa đêm qua vừa có bệnh nhân ngừng tim, thở máy nên phải làm hơi nhiều thứ, cũng may chị ấy vẫn trụ lại được. Ài. Thôi, em nói việc của em đi. Cần chị giúp gì hửm?



- Chị biết bệnh nhân tên Bùi Hải Yến, 54 tuổi, bị HIV đã chuyển qua giai đoạn AIDS chứ?



- Ơ. Người quen của em à?



- Vâng, em muốn nhờ chị chuyển chị ấy tới bệnh viện Thịnh Thế được không?



- Chị ấy chính là bệnh nhân bị ngừng tim khi nãy chị kể đấy, tình hình sức khỏe hiện tại của chị ta rất kém, có thể ra đi bất cứ lúc nào, nếu di chuyển sang một viện khác sợ chị ấy không chịu được đâu em à.