Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 410 : Sự Lựa Chọn (phần 1)

Ngày đăng: 14:20 30/04/20


Lập Hàn nghi hoặc không biết đội trưởng định đưa mình đi đâu, mãi cho tới khi tới đỉnh một ngọn núi hắn mới thấy có một cái cửa hang động, trong lòng trăm ngàn thắc mắc nhưng hắn không lên tiếng. 



Rồi khi tiến qua cửa hang, một con đường mòn dần dần lộ ra, thay vì chỉ có những tảng đá nhàm chán đã dần dần xuất hiện đèn điện, càng đi sâu xuống dưới lối đi càng rộng hơn.



“Chẳng lẽ đội trưởng sống ở đây một mình?” 



Câu hỏi này vừa xuất hiện trong đầu thì một cánh cửa lớn đã xuất hiện, hắn thấy đội trưởng nhập một loạt mật mã kèm với đó là đưa con mắt lại gần. Dù gì cũng là một người lính được đào tạo bài bản, tất nhiên hắn biết đây là dạng bảo mật bằng mống mắt rất hiện đại.



Cánh cửa đá cứ tưởng là sẽ rung lên rồi mở ra kèm theo một loạt âm thanh như mật thất, nhưng không phải, nó chỉ phát ra một chút tiếng động nho nhỏ, nếu không để ý nhiều lúc không nhận ra. 



Cánh cửa này chắc chắn không phải đơn thuần chỉ làm bằng đá, bên trong nó có hệ thống thép rất dày, đảm bảo đạn xe tăng bắn cũng không xuyên qua được.



Và khi cánh cửa mở ra, hắn giật mình nhận ra “đội trưởng không phải chỉ có một mình”, bởi vì trước mắt hắn là một hàng 4 người lính gác cửa, nhìn họ đứng yên như tượng nhưng Lập Hàn cảm giác từ hơi thở của họ toát ra mùi rất nguy hiểm.



“Thật mạnh”. Đó là những gì hắn đang nghĩ.



“Gác cửa mà cũng dũng mãnh như vậy rồi?”



Ngay khi họ “thấy” Boss của mình tới thì đồng loạt mở mắt, cúi đầu nghiêm chào:



- Boss!



Dương Tuấn Vũ gật đầu đáp lại, hắn đặt chiếc xe của Lập Hàn xuống, rồi nói:


Theo phản xạ của một người lính, hắn liền lộn một vòng nấp vào cái bàn gần đó, hai tay nắm chặt súng, tim hắn lại một lần nữa đập thình thịch, không phải vì sợ mà vì phấn khích, thực sự quá phấn khích. Trò chơi này cảm giác đem lại rất chân thực, đặc biệt là hình ảnh và âm thanh rất sống động.



Không gian rất nhanh chìm vào yên tĩnh, hắn có thể nghe thấy tiếng nhân vật mình thở nhẹ từng hơi, gió bên cạnh xào xạc, tiếng bước chân lúc có lúc không khi đối thủ giẫm lên các vùng khác nhau. Khi là tiếng sột soạt khi bước chân cỏ, khi là tiếng cộp cộp khi bước lên sàn gỗ, khi là bịch bịch khi bước trên đường nhựa,... tất cả âm thanh được mô tả rất giống thực.



Khi thấy đối thủ đã bước gần tới phía mình, Lập Hàn cắn răng nắm chặt súng cả đầu cả súng thò ra bắn về phía âm thanh “đoàng đoàng đoàng”.



Tên lính kia bị bắn bất ngờ nên dễ dàng trúng đạn, hắn liền ngã xuống.



Lập Hàn quan sát chung quanh một lượt, rồi mới cẩn trọng rón rén ra nhặt đồ. 



Chỉ trải nghiệm không quá 10 phút trong trò chơi này vậy mà hắn cảm giác như có thể chơi quên ngày tháng luôn. Quá phê.



Dương Tuấn Vũ ngồi bên cạnh thấy hắn ngả ngả nghiêng nghiêng thì khẽ cười, hắn thầm nghĩ không biết mình tạo ra thứ này có khiến thế giới này điên đảo, thế hệ trẻ sẽ vì ham mê nó mà quên đi cả thực tại không nữa. 



Ài, nhưng nếu đã làm thì phải làm cho tốt, hắn sẽ thực hiện các nhắc nhở thông qua AI, đồng thời cũng thông qua đo lường các chỉ số sức khỏe mà cho phép AI cưỡng chế ngừng trò chơi để người sử dụng không bị ảnh hưởng. 



Dương Tuấn Vũ khẽ lắc đầu, hắn tiếp tục tập trung mã hóa cho bốn con chip robot mới. Nếu đã không có cách nào giúp Lập Hàn trở lại thành một người khỏe mạnh thì hắn sẽ dùng bốn con chip này gắn vào hệ thống thần kinh cơ của Lập Hàn, rồi thông qua suy nghĩ để điều khiển cánh tay của mình. Cách điều khiển này khá thô, bởi vì rất khó có thể làm được các động tác tinh tế, bởi vì dù sao máy cũng chưa thể thay hệ thần kinh của con người.



Một cách khác tuyệt vời hơn chính là thay vì sử dụng tay thật, hắn sẽ sử dụng tay chân robot, điểm này lại ngược lại với cách thứ nhất, khi mà chỉ với một ý niệm nhỏ, thông tin được truyền vào cánh tay robot, và cánh tay này sẽ hoạt động rất mạnh mẽ. Chưa kể tay robot hỏng có thể thay thế, các chức năng như gắn súng đạn... sẽ được tích hợp trực tiếp lên đó. 



Nếu được chọn, Dương Tuấn Vũ tất nhiên muốn hắn chọn cách hai, nhưng nếu đặt vào hoàn cảnh của Hàn Lập thì rất khó nói, dù sao ai chẳng muốn mình có thể tự hành động mà không cần phải thay thế bằng máy móc.



Sau khi mã hóa một loạt thông tin động tác từ đơn giản tới phức tạp, cùng một hệ thống chức năng sẽ không tải xuống con chip này nếu như Lập Hàn từ chối cách thứ hai.