Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 420 : Hành động

Ngày đăng: 14:20 30/04/20


Hoàng Phi Hồng cùng Hải Băng chính là nghe mà ngây ngẩn cả người, 700 tỷ cứ thế liền xong? Đây cũng quá kinh dị đi.



Họ lại nghe Dương Tuấn Vũ thở dài, sau đấy gọi điện với một ai đó:



- Khôi Kỳ à? Ừm, làm giám đốc ở Việt Nam ổn chứ? Ừ, không phải cảm ơn đâu, tôi đã hứa sẽ để cậu về nước là sẽ giữ lời. Được rồi, tôi vó việc muốn cậu đích thân chỉ huy đây. Tôi muốn xây dựng một số cụm trường học từ mẫu giáo tới đại học, vốn là 700 tỷ.



Cậu thử xem có thể làm mấy cái cụm như thế? 100 tỷ một cụm à? Tốt. Vậy liền làm 7 cụm đi. 2 cái ngoài bắc, 2 cái miền trung, 3 cái miền nam. Ừ, sẽ có người phụ trách mua đất, ngay sau đó liền bắt đầu luôn đi. Thiết kế? Lát nữa về tôi sẽ gửi cho cậu ý tưởng, được rồi, nghỉ sớm đi nhé.



Hạ Minh Nguyệt thắc mắc:



- Sao miền bắc lại chỉ có hai cái?



Dương Tuấn Vũ mỉm cười:



- Hai cái là đủ rồi, đừng quên ở đây còn có một trường cấp quốc gia.



Hạ Minh Nguyệt nghe vậy liền hiểu, hắn chính là muốn Vĩnh Hà Nhất có chỗ phát triển để tiếp tục hưng thịnh.



Dương Tuấn Vũ lướt lướt số trong danh bạ, hắn gọi:



- Alo, chị Tiểu Di à? Không làm phiền hai người “tâm sự” chứ?



- Cậu nói gì đó, đến chị cũng dám trêu. Được rồi, mau nói.



- Haha. Em muốn nhờ chị đăng một cái thông báo lên các trang web với nội dung: Tuyển giảng viên từ mầm non tới đại học.



Đầu dây bên kia giọng Tiểu Di ngạc nhiên:



- Cậu định mở trưởng học sao?



- Vâng, dự tính sẽ hợp tác với Hạ gia mở 7 cụm trường học, kế hoạch cụ thể em sẽ gửi cho chị.



- Ừ, không thành vấn đề. Tôi cũng đã nghĩ Thịnh Thế nên có nguồn nhân lực chất lượng rồi, nếu có thể tự đào tạo từ đầu là hay nhất.



- Vâng. Em cũng vừa được người khác bày kế. Cảm ơn chị nhé.



- Ok. Chỉ là tôi vừa thấy có tin hơi sốc... Cậu với Vân Tú sao rồi? Như thế nào... cô ấy lại chuẩn bị cưới người khác? Dạo này cũng không thấy cô ấy đi làm... Có lẽ nào...



Dương Tuấn Vũ thở dài, cuối cùng tin tức này cũng công bố ra ngoài rồi, hắn nói:



- Mọi chuyện rất phức tạp, nhưng chị yên tâm, em sẽ không để cô ấy thoát khỏi tay mình đâu.



- Cậu định...



- Tới đó lúc chị sẽ biết. Thế nhé. Tút... tút... tút...




Dương Tuấn Vũ xuất thủ nhanh như máy, hắn quán chú một ít Ki vào tay và chân sau đấy như một cơn gió lao xuống giết lũ này.



Hai tên Tử tước coi như có chút khả năng, nhưng đứng trước mặt sức mạnh vượt trội hoàn toàn bọn chúng chỉ cầm cự chưa qua 2 phút đã chết thảm.



Dương Tuấn Vũ cảm thấy mọi việc quá đơn giản một chút. Hắn liền nhíu mày nhìn cái hòm gỗ bằng hình chữ nhật, kích thước khoảng 1m5, rộng 50cm.



Ra hiệu cho cấp dưới đứng xa xa cảnh giác, hắn rút dao ra từ từ cạy nắm đồ vật này lên.



Vừa mở ra đã thấy một quả bom hẹn giờ, thời gian còn chưa tới 10 giây, mà lượng thuốc nổ này rõ ràng có thể đánh sập một quả núi.



Hắn giật mình, lòng lộp bộp, rất nhanh liền nói:



- Lập tức rút.



5 người kia chỉ chần chừ một chút, nhưng nghe được giọng nói lạnh lùng của Boss thì chỉ đành chấp nhận phóng đi.



Triệu Cơ không cần hắn nói liền lên tiếng:



- Cắt 10 sợi dây theo thứ tự em đánh dấu. Ngay lập tức.



Dương Tuấn Vũ tất nhiên không cần cô nói, hắn liền nhanh chóng làm theo hình ảnh hướng dẫn trong đầu.



Tốc độ được đẩy nhanh lên cực hạn, hắn cắt “xoẹt xoẹt xoẹt”, 10 sợi dây liền chưa quá 2 giây liền đứt gọn.



Hồi hộp nhìn đồng hồ điện tử, thời gian còn đúng 3 giây thì dừng lại làm hắn thở ra một hơi, tay vuốt mồ hôi lạnh trên trán.



Nhưng hắn rất nhanh sợ hãi, lập tức nói vào máy truyền tin:



- Tất cả các đội chú ý có bom.



DG thở dài:



- Bọn chúng chính là tìm khu vực đông dân để giao dịch, lũ khốn này thật độc ác.



Flora cũng căm giận:



- Bên này cũng vậy.



Dương Tuấn Vũ nhíu mày, hiện giờ hắn phải đi theo hướng nào? Một bên là thật, một bên là giả nhưng có thể mang bom hại chết cả trăm người. Hắn biết bây giờ chỉ có thể trông chờ vào số phận, nháy mắt làm ra quyết định.



- Tôi sẽ tới chỗ Flora. Mọi người phía còn lại chú ý cẩn thận. Nếu phát hiện bom, Lau, cậu bằng thời gian nhanh nhất gửi hình cho tôi.



- Rõ.