Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
Chương 435 : Hối Hận Hay Không?
Ngày đăng: 14:20 30/04/20
Dương Tuấn Vũ gật đầu rồi quay sang Lê Khôi nói:
- Anh Lê Khôi, sắp tới Thịnh Thế sẽ bắt đầu tiến hành quy hoạch đô thi thông minh. Kế hoạch này đã được lãnh đạo thông qua, việc của chúng ta chính là cho họ thấy nhưng ưu điểm nổi trội của thành phố thông minh ngoài đời thực.
Sắp tới Thịnh Thế sẽ cho ra mắt mô hình xe bus ba tầng đầu tiên, và sẽ được chạy thử ở đoạn đường 5km từ Vân Xã tới Duy Hoan. Hiện tại đội ngũ thi công của Thames cũng đã chuẩn bị bàn giao lại làn đường mới sửa đổi ở đoạn đường này.
Sản phẩm xe bus này sẽ được anh Hứa Hà Phương và các anh chị em công nhân bên dưới hoàn thiện trong thời gian sớm nhất, sau đó sẽ chuyển lại toàn bộ cho anh quản lý. Dù sao xe bus cũng là một loại phương tiện công cộng cần được nhân rộng và quảng bá.
Lê Khôi mừng rỡ nói:
- Cảm ơn chủ tịch. Cậu yên tâm, tôi sẽ biến Thịnh Thế Bus trở thành một xu hướng đi lại mới của người dân trong thời gian sắp tới, và nó sẽ biến thành biểu tượng văn minh, hiện đại của tỉnh Vĩnh Hà ta.
Đặc biệt, tôi nghĩ rằng khách tới khu du lịch biển Cát Bạc cùng thưởng thức đồ ăn cực phẩm của chuỗi ẩm thực Tuyết Yên sẽ rất hài lòng về dịch vụ vận chuyển miễn phí này. Nó sẽ phần nào quảng bá thêm cho sự giàu đẹp, thân thiện của người dân Vĩnh Hà, giúp chuỗi du lịch - ẩm thực sẽ càng thêm hấp dẫn khách du lịch tới thăm.
- Ừm, tốt lắm. Lợi dụng nó vào chiến lược PR của dịch vụ du lịch- ẩm thực là một ý kiến không tồi. Hi vọng anh sẽ tiếp tục mang đến thành công cho tập đoàn.
- Tôi sẽ tận lực.
- Được rồi. Còn một chuyện nữa, Tiểu Di, Vân Tú, chị em hai người đã triển khai xin thành lập Thịnh Thế Bank tới đâu rồi? Tuy công ty hiện tại không quá thiếu vốn nhưng thành lập ngân hàng sớm ngày nào sẽ giúp nguồn dự trữ kinh phí của chúng ta thoải mái ngày đó.
Vân Tú mỉm cười nói:
- Hiện tại đơn đệ trình lên trên đã nhận được phản hồi tích cực, có lẽ trong vài ngày tới sẽ có kết quả chính thức. Nhưng khả năng thành công là gần như tuyệt dối, chỉ có điều hiện tại đang chưa kê khai rõ nguồn vốn cổ đông. Ừm, sẵn tiện hôm nay ở đây có một số các bạn chưa biết về dự án này, tôi sẽ thông báo lại một lần, nếu ai có nhu cầu góp vốn thì sau cuộc họp sẽ báo danh đăng ký.
Đây cũng như một phần thưởng dối với công lao của mọi người, bởi vì dù các vị có đóng góp hay không ngân hàng sẽ vẫn có đủ vốn do chủ tịch đứng ra cung cấp. Nếu mọi người đóng góp thì lợi nhuận, giá trị của cổ phần sau này tăng lên như thế nào tôi không cần nói nhiều bởi vì ai ở đây cũng đều là những nhà kinh tế tài giỏi.
Dương Tuấn Vũ nhìn mọi người háo hức, vui mừng thì gật đầu hài lòng, hắn rất vui vì bên cạnh mình có một cô gái thông minh, nhanh nhẹn và hiểu suy nghĩ trong lòng hắn như vậy.
Nếu bản thân hắn nói ra thì chẳng phải chủ tịch đi kêu gọi nhân viên bỏ tiền túi ra đầu tư mạo hiểm sao? Ngược lại, việc này do người khác đứng lên kêu gọi thì mọi người sẽ hiểu đây là cơ hội của mình, mình cần phải nhanh chóng nắm lấy. Tuy cùng một nội dung nhưng hiệu quả lại hoàn toàn khác nhau.
- Chị Mỹ Duyên và anh Cao Thiên Phúc, mảng hàng không và vũ trụ của hai người hiện tại còn chưa thể có sản phẩm. Trong thời gian sắp tới tôi sẽ cho hai người đi học hỏi tăng thêm kiến thức và kinh nghiệm ở các cơ sở đào tạo trong và ngoài nước.
Tốt nhất hai người cũng nên tìm cho mình một dàn cấp dưới có năng lực để cùng theo hai người đi học một lượt luôn. Hai người nên chuẩn bị tâm lý bất cứ lúc nào cũng có thể được cử đi học, việc gia đình cũng như tình yêu tình báo cũng nên sắp xếp ổn thỏa nhé.
- Chúng tôi đã rõ.
Hắn quay sang nhìn một người đàn ông trung niên, râu tóc lấm tấm hoa râm, gương mặt tự tin, thần thái hiện rõ sự trí thức, thông minh. Một người luôn trầm ổn từ khi vào họp tới giờ. Dương Tuấn Vũ gật đầu hỏi:
Lâm Băng nhíu mày:
- Anh cảm thấy mất tự do lắm sao?
- Đâu có, anh chỉ đùa một chút với chủ tịch thôi mà.
Vân Tú cũng lạnh giọng:
- Nếu cậu nói làm anh ấy không lấy tôi thì cậu sẽ rất thảm đấy.
Tùng Khôi Kỳ cảm thấy nhiệt độ như đột ngột tụt xuống cả chục độ, hắn run run:
- Tôi chợt nhận ra ở Thames còn có việc chưa giải quyết, xin phép chủ tịch cùng hai chị, tôi đi trước.
Tới khi hắn đi được một lúc cả ba người cùng cười phá lên.
Dương Tuấn Vũ cứ tưởng mình thoát nhưng Vân Tú bên cạnh chợt hỏi:
- Anh không hối hận chứ?
Quay sang bắt gặp ánh mắt như có như không, nguy hiểm to lớn khiến hắn nuốt “ực” một cái rồi lắc đầu như trống bỏi:
- Không. Tất nhiên anh không hối hận rồi.
Vân Tú gật đầu hài lòng:
- Tốt lắm. Giờ anh có muốn chạy cũng hết cách rồi. Lâm Băng, đi thôi, chị muốn mua vài thứ, em đi chọn với chị.
- Vâng.
Dương Tuấn Vũ thầm lau mồ hôi, nhưng khi hắn vừa bước ra khỏi cửa thì từ trong thang máy phía xa liền vang lên một tràng cười sung sướng.
“Ài, có nên hối hận không đây?”
Hắn vừa nghĩ vừa lắc đầu bước vào thang máy.