Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
Chương 447 : Đắc Ý - Những Kẻ Được Chọn
Ngày đăng: 14:21 30/04/20
Đám người Vương Bạch cũng nhanh chóng nhìn thấy Dương Tuấn Vũ, trên mặt liền lập tức vui vẻ. Cũng không phải tự nhiên bọn họ nhìn thấy hắn mà là vì hôm nay là ngày tập hợp nhân lực, phân chia tổ đội và bắt đầu nhận nhiệm vụ đầu tiên. Nếu hôm nay bất cứ ai không tới đều sẽ bị trục xuất khỏi Quân Đoàn, đồng thời còn chịu án phạt nặng, thậm chí có thể tước hết chức quyền cũng không phải không thể. Vì thế ngay từ sáng sớm tới đây họ đã liên tục nhìn tới nhìn lui tìm kiếm hình bóng của Dương Tuấn Vũ.
Vương Bạch, Cao Tiến, Nguyễn Trung Dũng, Trần Đức Hà đều nhanh chóng tiến tới vui mừng, Vương Bạch cầm đầu nói:
- Đội trưởng, rốt cuộc cậu đã tới. Tình hình ở nhà ổn thỏa rồi chứ?
Dương Tuấn Vũ gật đầu cảm kích:
- Mọi việc đã ổn. Cảm ơn, nếu không phải có sự giúp đỡ của mọi người tôi đã không dễ dàng rời đi như thế.
Cao Tiến cười hiền lành:
- Giúp được đội trưởng là chúng tôi vui rồi, anh em với nhau còn nói gì câu cảm ơn. Em dâu khỏe chứ?
- Rất tốt. Được rồi, tình hình hiện tại thế nào? Mấy ngày tôi rời khỏi có chuyện gì xảy ra không?
Trần Đức Hà gật đầu:
- Mấy hôm đội trưởng rời đi, đích thực là có một chút rắc rối. Cậu biết rồi đó, trong quân doanh ngày nào không kiểm tra quân số, hơn nữa một ngày còn kiểm tra mấy lần. Việc cậu rời đi mới đầu đã dẫn tới không ít dị nghị, suýt nữa bên trên còn định ra mệnh lệnh truy nã đòi bắt cậu đi. Nhưng khi đó Doãn đại tướng quân đã đứng ra nói cậu cần hoàn thành thêm một số nhiệm vụ do ngài ấy giao cho nên tạm thời yên ổn. Nếu như hôm nay đội trưởng không tới nữa thì rất có thể chẳng còn lý do nào để họ không truy nã cậu cả.
Đối với các vị thủ lĩnh nghĩ thế nào bọn họ không biết nhưng dường như đang có gì đó sai sai, các binh sĩ khác đều biết người quán quân là chàng thanh niên trẻ mặt Dương Tuấn Vũ kia. Nhưng đáng lẽ hợp lý thì đội Thanh Long phải chọn hắn mới đúng.
Họ tuy vào đây chưa bao lâu nhưng cũng lân la được một số tin tức từ các thành viên trong Quân Đoàn, và tất nhiên nguồn tin bát quái này tới từ đám người dự bị, không được các vị thủ lĩnh chọn nên chỉ có thể “ở khu ngoài” làm kẻ gác cửa. Vì thế ngoài Dương Tuấn Vũ ra không ai không biết cài từ ở khu ngoài kia thực sự là nói cho đỡ ngượng mồm mà thôi.
Đây chính xác mà nói những người không được chọn chỉ là mấy kẻ quét dọn quanh năm suốt tháng, thi thoảng cũng được tới nghe mấy bài giảng lý thuyết cùng một vài chiêu thức thuận tay của mấy vị thủ lĩnh mà thôi, và tất nhiên địa vị và tiền bạc không giảm đi đã là may mắn, chứ đừng nói gì tới chuyện được thăng chức, tăng lương thưởng.
Dương Tuấn Vũ bề mặt ngoài bình thản nhưng trong lòng lại có không ít nghi ngờ, và tới khi hắn nhìn được ánh mắt âm hiểm cùng cười nhạo của Âu Chí Quốc thì trong lòng dường như có chút suy nghĩ.
Nhìn lên bục, ngoài Doãn Trung San ra, 4 vị còn lại chính là lướt qua mặt hắn một cái cũng không có nhìn qua, để hắn hơi sửng sốt. Nhưng khi kết hợp với ánh mắt của Âu Chí Quốc thì việc này có vẻ như không phải tự nhiên mà thế.
Tuy Dương Tuấn Vũ tới sau nhưng hắn cũng biết một quán quân sẽ không thể có chuyện kỳ lạ này, nếu như những lần khác còn không bị cả đám thủ lĩnh thi nhau tranh đoạt, thậm chí bùng nổ mâu thuẫn vì ai cũng muốn giành được kẻ quán quân. Vì thế mọi người đều sẽ tự nói tốt về mình, giới thiệu đủ kiểu, kèm theo hứa hẹn hấp dẫn để thu hút nhân tài quy nạp dưới trướng.
Duy chỉ có một kẻ tử xưa tới nay hình như rất phiền phức và rất không nguyện ý xuất hiện ở đây- thủ lĩnh ngọn núi không có biểu tượng – Núi Quỷ (Quỷ Sơn) là một lời cũng lười nói, hắn vừa ngồi lên ghế đã lập tức ngủ mất từ lúc nào. Đây cũng không phải là hắn khinh rẻ ai, mà là vì hắn thấy cái trò chọn lựa nhân tài mình thích này quá mức vô dụng.
Tài năng chỉ thực sự bộc lộ ra khi đặt trong một hoàn cảnh chiến đấu cụ thể, còn dựa vào mấy cái võ mèo cào ở trên đấu trường căn bản là không đáng một xu. Trong thực tế, chỉ có người chết ta sống, quy củ? quang minh chính đại? âm hiểm tàn độc? tất cả đều không quan trọng, quan trọng là kẻ nào có bản lĩnh sinh tồn cao, kẻ sống sót tới cuối cùng mới là kẻ chiến thắng.
Nếu cảm thấy không đánh thắng thì việc gì phải vì danh dự mà liều mạng? Quân tử trả thù chính là 10 năm chưa muộn. Cứ tìm được đường sống thì sợ gì ngày sau không giết được kẻ kia? Còn sống còn cơ hội, đã hết tất nhiên hết cơ hội. Đạo lý đơn giản như vậy nhưng mấy kẻ còn lại đều là cùng một bộ dạng thanh cao thoát tục, phong kinh vân đạm, kẻ nào cũng không công nhận. Chết cũng phải có cốt khí.
Chính vì thế ngày trước còn trẻ hắn thực sự cũng nóng máu tranh cãi một chút, nhưng sau này bị những ngọn núi còn lại coi như kẻ điên thì hắn cũng lười nói thêm cái gì. Đối với hắn, hoàn thành nhiệm vụ phải sử dụng mọi cách, còn nếu cảm thấy không thể làm thì cứ liều mạng mà chạy. Ít nhất nếu chạy thoát sẽ có một chút thông tin hữu ích cho mọi người, còn nếu nóng đầu mà lao vào liều mình thì chỉ là cái chết vô nghĩa mà thôi.