Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 465 : Thân phận được tiết lộ

Ngày đăng: 14:21 30/04/20


Thấy hai đứa nhóc coi mình như không khí lao vào đánh nhau thì Vô Diên nhướng mày, một lời không nói liền vung tay trói hai đứa thành hai cái bánh chưng rồi ghim chặt luôn vào ghế.



Dương Tuấn Vũ cảm giác những sợi dây mây này trói mình không biết có bao nhiêu chắc chắn, nhưng gồng người đủ kiểu, Ki cũng xuất hiện nhưng đều là vô phương cử động. Thấy vậy hắn liền thu hồi toàn bộ, cả người thả lỏng, hắn biết đã chọc điên lão già này rồi.



Dương Tử giờ mới nhớ ra mình còn đang ở trong phòng của sư phụ, cô cúi đầu: 



- Xin lỗi sư phụ.



- Tốt lắm. Hai đứa ngươi đi theo ta.



Nói thì nói vậy, nhưng Dương Tuấn Vũ và Dương Tử chính là bị trói kéo vào trong một gian mật thất. 



Trên đường đi, Dương Tuấn Vũ theo bản năng đánh giá xung quanh, hắn thấy nơi này không giống như nơi giam giữ lắm. Từng bậc thanh đều được lau dọn sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi. 



Sau một quãng không ngắn, con đường hẹp liền đổ vào một khoảng không gian không quá lớn. Mọi thứ đều gọn gàng ngăn nắp, hắn thấy nơi này có hai căn phòng. 



Căn phòng ngoài có một chỗ để chứa bàn trà tiếp khách, phòng trong dường như là phòng của một cặp vợ chồng.



Cởi trói, ném cả hai đứa xuống đất, lão Vô Diện liền đứng nhìn một bức tranh treo tường.



Dương Tử sau khi vào phòng này rõ ràng cô cùng ngoan ngoãn, mọi động tác, tư thế đều như thục nữ, đôi mắt đẹp mang nỗi buồn khó giấu nhìn quanh một lượt rồi đứng bên cạnh sư phụ nhìn bức tranh tới xuất thần.



Dương Tuấn Vũ đánh giá một hồi thì nhận ra có gương và đồ trang điểm, bên kia có hai bộ quần áo dài của nam và nữ nhân theo phong cách cổ xưa, nhìn như đồ cổ trang. Thấy hai người kia từ lúc vào phòng một câu cũng không nói, chỉ đứng ngây ngẩn ở đấy thì lòng tò mò nổi lên, hắn nhẹ nhàng từng bước đi tới.



Khi nhìn thấy bức tranh thì hắn ngạc nhiên, bức tranh này vẽ cũng quá không có tâm, ngoài thân hình đẹp thì gương mặt lại không vẽ chút nào. Người yếu tim chỉ sợ sẽ bị dọa chết.



Vô Diện phong chủ đầu không quay lại mà nói:



- Ngươi có phải rất ngạc nhiên?



Dương Tuấn Vũ thật thà, có sao nói vậy. Hắn đã nhận ra người này không có ác ý, trong lòng không khỏi buông lỏng một chút.




Dương Tuấn Vũ nhíu mày, hắn đi hỏi lão trụ trì ngày đó chẳng phải là không có ai tới tìm mình nên mới giao cho một cặp vợ chồng trẻ không thể sinh con mang về nuôi sao? Chỗ này rõ ràng còn uẩn khúc. Nghĩ tới một khả năng, hắn liền hỏi:



- Tên ngôi chùa đó là gì?



Vô Diện dường như không úy kị liền nói:



- Chúa Phúc Lâm Thiền Viện ở Yên Phú.



- Kỳ quái …



- Có gì kỳ quái? 



- Không có gì.



Hắn lắc đầu, liền rơi vào trầm tư, rõ ràng mình điều tra là ở Thanh Sơn Thiền Viện ở Nam Hà mà. 



Nhưng cha mẹ không thể nhớ nhầm được. “Chẳng lẽ có người chuyển mình đi?” Càng nghĩ hắn lại càng thấy khó hiểu. Nếu hai người tới Thanh Sơn Thiền Viện thì chắc chắn sẽ hỏi được thông tin của mình rồi, như vậy chứng tỏ có người muốn tách hắn và cha mẹ ra? Kẻ này rốt cuộc là ai, có mục đích gì?



Dương Tuấn Vũ đoán kẻ này nhiều khả năng không có ác ý, nếu không chỉ sợ đã không có Dương Tuấn Vũ mình đang đứng ở đây nói chuyện. Bởi vì, thay vì để con của hai người sống thì cho một đao chết tươi có phải êm chuyện, đỡ sau này mất công lo nghĩ bị trả thù?



Rồi bỗng hắn chợt nghĩ về kiếp trước, bản thân là người luôn đối mặt với sự đen đủi, thất bại, tới khi đến lúc chết cũng không biết rõ xuất thân của mình, trong đầu vẫn cứ nghĩ cha mẹ bị tai nạn xe chết. Cái chết của hai người liệu thật sự là do vô tình bị tai nạn xe? 



Vô vàn câu hỏi hiện ra khiến suy nghĩ của hắn loạn hết cả lên.



Nhìn sang phía bên cạnh, hắn bất chợt hỏi:



- Sau đấy thì thế nào?



Tới giờ phút này không chỉ Vô Diện mà cả Dương Tử đã chắc chắn người này là con trai của Hắc Bạch Song Sát, nhìn thái độ của hắn rõ ràng đang rất kích động. Nếu không phải người thân thì sao cần quan tâm tới chuyện này?