Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 469 : Phân chia cấp độ

Ngày đăng: 14:21 30/04/20


P/s: Cảm ơn bạn thientannhan đã Đề cử 1 Nguyệt Phiếu cho truyện. Chúc anh chị em cuối tuần vui vẻ.



...



Chờ người vào chuyển lời, Dương Tuấn Vũ không khỏi lo lắng. Ngay khi nhận được lời chấp thuận, hắn liền nhanh chân đi vào phòng của Doãn Trung San.



Vừa vào tới nơi, hắn đã lập tức nói:



- Doãn tướng quân, tôi muốn nhận nhiệm vụ đi Nam Cực.



Doãn Trung San mặt mày chưa kịp hớn hở khi biết thân phận của hắn thì đã nghe thấy thế, lắc đầu nói:



- Cậu còn chưa đủ khả năng, với lại, không có tổ đội không thể tự ý hành động.



- Tại sao? Tôi tin mình đủ năng lực, nếu ngài cần tổ đội tôi nhất định sẽ tìm được.



Doãn Trung San nhíu mày:



- Lần này nhận nhiệm vụ đều là lính tinh nhuệ, cấp độ S trở lên. Cậu vừa vào, một chút danh hiệu cũng chưa có, chính là lính cấp E. Không có quyền lực để thành lập một tổ đội. Lần này, Vô Diện ca tự mình dẫn đoàn, 30 người đều có chiến lực mạnh mẽ, yếu nhất cũng là Vô Ảnh sức mạnh tiệm cận Công Tước, cậu nghĩ mình giỏi hơn so với họ. Cho cậu đi chính là chịu chết.



Dương Tuấn Vũ nghe thế trong lòng cũng vạn phần giật mình, những người kia đều có chiến lực mạnh như vậy? Thấp nhất cũng là Vô Ảnh, giơ tay nhấc chân, từng thời từng khắc đều khắc chế, áp đảo được mình? “Mà khoan. Dương Tử cũng đi sao? … Rõ ràng mình thấy có điều gì không ổn mà, chẳng tự nhiên em ấy lại tới giúp mình luyện chiêu.” Trong lòng không khỏi lo lắng gấp đôi.



Sở dĩ cần xuất chiến lực mạnh mẽ như vậy chứng tỏ các tổ chức, quân đội các nước khác đều tiến cử thành viên xuất trận không sai biệt lắm. Đừng nói hắn, ngay cả Vô Ảnh đi chỉ sợ cũng là vạn vạn hung hiểm. Nhưng ngây ngốc ở đây càng khiến hắn lo lắng hơn, nhất là khi Tâm Diệp càng ngày càng úa tàn, dù hắn biết đi tìm chết cũng phải đi. Kho báu hắn không cần, cũng không có khả năng tranh giành, nhưng cứu người biết đâu lại có hi vọng.



Nghĩ như vậy, hắn lại nóng lòng hơn, kiên quyết nói:



- Để tôi đi, khi về tướng quân muốn tôi giúp ngài chế tạo bao nhiêu giáp cũng không thành vấn đề.



Doãn Trung San lắc đầu:



- Không phải vậy. Luật là luật. Sinh ra luật không phải để lách luật. Được rồi, hiện tại bên trên cũng đang tổ chức họp khẩn cấp, rất có thể trong thời gian tới sẽ phái thêm một nhóm nữa đi. Nhưng thời gian chưa biết khi nào. Tuy vậy, cơ hội đi Nam Cực mặc dù hung hiểm nhưng cũng có kỳ ngộ, đặc biệt khi giành được thứ mà Quân Đoàn cần thì sẽ có phần thưởng to lớn. Chính vì thế có rất nhiều người đã đăng ký, trong trường hợp này chính là ưu tiên người có cấp bậc cao hơn. Cậu nếu muốn đi thì tự mình tranh thủ sớm ngày lên cấp S may ra còn có hi vọng.
Nhưng ngồi chờ chết một chỗ cũng không được, một năm ít nhất phải hoàn thành 3 cái nhiệm vụ cùng cấp độ, nếu không sẽ bị trục xuất khỏi Quân Đoàn.



Chán nản một hồi, bỗng mắt hắn chợt sáng lên. “Mình quá ngu rồi, Quân Đoàn không cho đi thì có



thể tự lẻn đi. Dù sao các tinh anh đi ra ngoài làm việc cũng không phải lúc nào cũng cần tổ đội, mà không có tổ đội, một thân một mình chính là không ai quản. Chỉ cần trong thời gian quy định hoàn thành được nhiệm vụ là được, mà nếu không hoàn thành cũng chỉ bị trách phạt, trừ điểm cống hiến mà thôi.”



Nghĩ như vậy tinh thần hắn không khỏi dâng lên cao, thậm chí hắn còn đang nghĩ có phải Doãn Trung San năm lần bảy lượt cố tình nói hắn nên tới Bảng Nhiệm Vụ để xem một chút có phải vì mục đích này không?



Y như rằng, khi quan sát mấy nhiệm vụ liền thấy có một cái tìm bảy loại thảo dược trân quý ở đảo Cambell thuộc NewZealand. Đây thuộc loại nhiệm vụ cấp A, thời hạn hoàn thành là 6 tháng, quá thừa thời gian để làm nhiều chuyện khác.



Gì chứ mấy cái thảo dược, nếu thực sự tồn tại thì lúc cứu được Flora còn không phải là đơn giản như bắt cá trong chậu?



Hắn không suy nghĩ nhiều liền giật cái tờ giấy thông báo nhiệm vụ xuống rồi lập tức đi tới bàn của một vị lão giả đang ngủ gà ngủ gật trong số 3 người chịu trách nhiệm ghi lại thông tin người nhận nhiệm vụ ở đây.



Hai người kia dường như làm không hết việc, riêng người này lại ngồi ngáp ruồi thì hắn không khỏi kỳ quái. Tuy vậy, hai bên kia chính là xếp hàng dài không thấy đuôi, hắn không có thời gian để lãng phí như thế. Liền lập tức qua bên này.



Lão giả thấy hắn đến, mắt chưa mở đã nói:



- Ngươi đi sang bên kia.



Dương Tuấn Vũ hơi sửng sốt, hắn nói:



- Ngài không phải đang rảnh sao? Tôi muốn nhận một cái nhiệm vụ.



Lão già không kiên nhẫn nói:



- Ta chỉ nhận nhiệm vụ cấp A trở lên. Ngươi chắc chắn không phải là lính tinh nhuệ cấp A trở lên thì tới đây làm gì? Còn không phải qua bên kia sao?



Dương Tuấn Vũ giờ mới để ý mình mặc trên người là bộ đồ “tân binh”, liếc mắt một cái cũng biết là lính cấp độ thấp, bảo sao lúc trả lời mắt người này cũng lười mở.