Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 493 : Giới hạn chịu đựng

Ngày đăng: 14:21 30/04/20


Có thể nói, hành động này của cô đã là rất cố gắng, đối với một người luôn ghét bạn mà để họ nói câu xin lỗi chính là vô cùng khó có được. Mặc dù là có lỗi, nhưng không phải ai cũng mạnh dạn sửa sai.



Raymond thở phào:



- Như thế là tốt nhất.



Katherine cũng mất công không ngắt kết nối, cô liền lấy điện thoại ra bấm một dãy số, tín hiệu truyền đi nhanh chóng vang lên. 



Cứ nghĩ hắn sẽ tắt máy hoặc không nghe, nhưng tiếng “cạch cạch” vang lên báo hiệu bên kia đã nhận cuộc gọi, điều này khiến Katherine có chút lúng túng.



Nhưng cô chưa lên tiếng thì bên kia, Dương Tuấn Vũ đang đứng dựa cột, đôi mắt nhắm lại, một điếu thuốc đã cháy dở hơn một nửa. Nghe giọng nói của hắn cũng chẳng có chút tức giận hay khó 



chịu gì:



- Katherine? Cô không cần nói gì cả. Có lẽ lời của cô nói khi nãy thực sự đúng, nhưng chỉ trừ khi những người bên cạnh rời bỏ tôi, chứ tôi nhất định không rời bỏ họ. Trong mắt cô, tôi có thể là một kẻ không đứng đắn, chẳng ra sao, nhưng điều này cũng chẳng có gì quan trọng. Tôi sống không phải là sống theo ý thích của mọi người. 



Việc tôi quyết định hành động một mình cũng không phải là suy nghĩ nông nổi nhất thời, tôi đã có kế hoạch riêng của mình, vì thế cô và mọi người không phải lo lắng. 



Còn nữa, những dự án hai bên đang hợp tác vẫn sẽ diễn ra bình thường, cô không phải lo tiền của mình sẽ ít đi. Được rồi, hẹn gặp lại sau. Chào. 



Katherine khi hồi thần tỉnh trí lại thì bên tai chỉ còn tiếng “tút… tút”, hắn không giận, không trách nhưng chẳng giúp tâm trạng cô dễ chịu hơn, mà ngược lại, nó càng khiến trong lòng cô thêm khó chịu.



Alethea lắc đầu nói:



- Được rồi. Nếu cậu ấy đã quyết định như thế chúng ta bắt buộc phải tôn trọng. The Night thành lập chính là một nhóm tự do, bất cứ ai cũng có thể tự do làm việc mà không chịu sự ngăn cấm của các thành viên khác, ban đầu đã thế, hiện tại cũng không thay đổi. Ồ, khoan … 



Alethea nhìn vào tin nhắn của mình, thấy dòng chữ “tôi sẽ đi đến địa điểm E”, cô liền thông báo lại cho mọi người.



- … Là như vậy. Thời gian tập kết giữ nguyên. Cuộc họp tới đây kết thúc.







- Em đã nói anh đừng hút thuốc nữa mà. 
- Vâng. Mọi người đã về cả rồi, em vào gọi anh dậy đi tắm rồi ăn cơm.



Dương Tuấn Vũ “ừ” một tiếng rồi mang theo quần áo vào trong nhà tắm. 



Vân Tú cắn cắn môi, cuối cùng, cô rón rén tới bên cửa phòng tắm, hít một hơi thật sâu, sau đó như hạ được quyết tâm, cô “cạch”, cửa phòng tắm mở ra. 



Nhìn thấy thân hình săn chắc, cường tráng của anh, gương mặt yêu mị kia vẫn còn ngái ngủ, đôi mắt lim dim, hai tay đang hoàn thành nốt động tác cởi áo phông, để lộ ra những múi thịt hoàn mỹ. Chỉ hơi nhìn thoáng qua cũng khiến mặt Vân Tú đỏ bừng như quả đào chín.



Dương Tuấn Vũ quay sang chưa kịp nói gì đã thấy cô cuống quýt giải thích:



- Em muốn giúp anh tắm, sợ … sợ anh vào đây rồi ngủ quên mất. Anh … cứ ngủ đi, em giúp anh.



Dương Tuấn Vũ đúng là đang rất mệt, hắn gật đầu, thả người vào trong bồn tắm đã được Vân Tú chuẩn bị nước ấm từ trước. Hơi ấm từ từ truyền tới khiến hắn nhanh chóng ngủ mất.



Tuy biết anh đã ngủ, nhưng đôi tay Vân Tú không khỏi lúng túng.



Hai người mặc dù xem như đã là vợ chồng chính thức, việc kia cũng đã làm rồi, nhưng mỗi lần nhìn thấy cơ thể anh, cô cũng vẫn ngượng ngùng như ngày đầu. 



Lúc trước chưa có bao nhiêu thời gian cảm nhận, bây giờ được từ từ, tỉ mỉ quan sát, những ngón tay dài nhỏ nhắn khẽ lướt qua từng thớ da thịt rắn chắc, Vân Tú cảm thấy vô cùng thích thú, cảm giác … thật lạ.



Mải mê nghịch ngợm, Vân Tú không biết đôi mắt nào đó đang giật giật từng hồi, trong lòng Dương Tuấn Vũ không khỏi cười khổ, cô đây là đang thử giới hạn chịu đựng cám dỗ của hắn sao? Lại còn thích thú như vậy.



Vân Tú mâm mê một hồi, cuối cùng vô tình chạm phải thứ không nên chạm khiến tay cô như bị bỏng giật mình rút lại, mặt đỏ bừng, cô len lén nhìn lên thấy hắn vẫn đang thiu thiu ngủ thì thở phào.



Sự tò mò luôn đem đến những tác hại, nhưng mặc dù biết vậy nhưng con người ta rất khó thoát khỏi sự cám dỗ ấy, Vân Tú cũng như bao người, thứ càng nguy hiểm cô càng bị thu hút. Cảm giác vụng trộm, lén lút luôn khiến người ta dễ bị nghiện. Vân Tú như đứa trẻ, đánh mãi không chừa, cô liều lĩnh vươn tay xuống …



Và con sư tử cuối cùng cũng không chịu được, trước khi cô bị hắn kéo vào trong bồn tắm, âm thanh cuối cùng mà cô còn nghe được là mấy tiếng khàn khàn:



- Em … xong … rồi.



Và, sự thật cũng không khác câu nói này là bao, nhưng đây lại là thứ được cô kìm nén trong lòng suốt thời gian qua, suy cho cùng, cả hai đều được thỏa mãn cả thể xác và tinh thần.