Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
Chương 500 : Quyết đoán
Ngày đăng: 14:21 30/04/20
Ngày hôm sau, Vân Tú mang theo hai bản tài liệu tới căn cứ, một bản cho đội thợ rèn chia nhau ra làm các bộ phận, với mục đích cuối cùng nâng cấp cho tứ chi của Lập Hàn, với bộ thiết bị này, hắn hoàn toàn có thể sử dụng các hệ thống súng đạn kết hợp trong chính tay chân của mình. Từ đó có thể thấy, hướng phát triển của Dương Tuấn Vũ dành cho hắn là phát triển thành một người - máy toàn năng: Cyborg.
Cyborg (Half Man), sẽ có khả năng sử dụng tất cả các loại đạn hiện tại, từ cỡ 5,56mm – 7,62 mm – 9mm của các loại súng lục cho tới súng máy, không chỉ dừng lại ở đó, hắn còn sử dụng được loại đạn 125mm – loại đạn chống tăng cực mạnh.
Hệ thống thay nòng đa chủng loại mà Dương Tuấn Vũ đã lắp ráp sẵn vào trong cánh tay robot của hắn từ đầu đã giúp hắn có được khả năng này.
Không chỉ thế, bên trong nó còn được kết nối với hệ thống chứa khí O2 lỏng, kết hợp với bột nhôm và hệ thống bơm cao áp, biến cánh tay hắn có thể trở thành súng phun lửa với nhiệt độ cháy cao, khả năng chui sâu, len lỏi vào các địa hình phức tạp, lại có tầm xa và ảnh hưởng một vùng rộng lớn. Có thể nói, đây chính là loại vũ khí cực mạnh.
Không dừng lại ở đó, cánh tay này còn có khả năng biến đổi thành các đầu kết nối với mọi loại thiết bị thông tin như điện thoại, máy tính, máy trạm, … với khả năng này, hắn hoàn toàn có thể giúp căn cứ truy nhập đánh cắp dữ liệu, hoặc thả các loại virus “độc hại” phá hoại mạng lưới bảo vệ, hay kho dữ liệu của đối phương.
Và quan trọng nhất, khi đội ngũ thợ rèn này đạt đủ yêu cầu, hệ thống phản lực sẽ được đem ra để cải thiện đôi chân của Lập Hàn, từ đó giúp hắn trở thành một kẻ có khả năng bay lượn, không chiến trên bầu trời.
Mặt khác, với cơ thể nửa người nửa máy của mình, Lập Hàn vẫn có thể tập luyện nâng cao cấp độ sức mạnh và Ki của mình. Với sự trợ giúp của hệ thống công nghệ tiên tiến, Cyborg nhất định sẽ trở thành nỗi khiếp sợ của bất cứ đối thủ nào.
Truyền đạt lại ý tưởng của Dương Tuấn Vũ cho Lập Hàn cùng đội thợ rèn xong, cô liền tới căn phòng của Hoàng Phi Hồng.
Trong phòng tập, một cậu nhóc dáng người cao lớn, chỉ có điều dáng người vẫn khá mảnh, cơ bắp chỉ vừa đủ, nhưng tốc độ thi triển võ kỹ, tốc độ ra đòn đã được cải thiện rất lớn so với hồi mới vào.
Dựa theo sự chỉ dạy của Walter cũng như DG, hắn đã điên cuồng rèn luyện, cực khổ cùng chăm chỉ, mỗi ngày đều là bầm dập khắp người nhưng ánh mắt đấy vẫn chưa bao giờ thiếu đi sự quyết tâm.
Hoàng Phi Hồng vẫn khá ít nói, hắn thuộc dạng trầm tính, cả ngày có thể lầm lì không nói câu gì vẫn hoàn toàn sống tốt. Hình ảnh quen thuộc mà bọn họ thấy đó là, một đứa nhóc mặc bộ quần áo thể thao dài, đầu đội mũ chùm của áo, chân đi đôi giày nike giản dị, chỉ có điều, hắn chỉ thích mặc áo chùm chứ không mặc áo cộc mà phanh ngực, đôi tay luôn được cuốn băng trắng đầu ngày, và tới cuối ngày nó chuyển sang màu đỏ đen.
Sự nỗ lực đến điên dại của hắn khiến Walter và DG đều sửng sốt, nhưng nói nhiều lần không được, bọn họ cũng chỉ đành tìm cách hỗ trợ những vết thương nơi bàn tay cho hắn.
Vân Tú gật đầu, lời nói chân thành pha lẫn hồi ức:
- Từ nhỏ cháu đã không biết mặt ông ngoại, lớn lên cũng chỉ được mẹ chăm sóc, sự thiếu thốn tình cảm gia đình luôn là thứ tiếc nuối nhất của cháu. Có lẽ lời đề nghị của cháu làm ông cảm thấy quá bồng bột, nhưng cơ hội tới mà không nắm lấy chính là kẻ ngốc. Mình cần sao cứ phải làm bộ không cần.
- Hay cho câu nói mình cần sao cứ phải làm bộ không cần. Ha hả. Cháu và tên nhóc đấy rất thẳng
thắn, rất hợp khẩu vị của ta. Nhưng…
Vân Tú hơi ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ tiếc nuối vì sự phản đối của lão.
- Nhưng nhận ông ngoại nuôi cũng không thể đơn giản qua loa trên máy bay thế này được, đợi khi nào cháu dẫn tên nhóc hỗn đản kia cùng tới nhà ta, ăn với ông lão này một bữa cơm gia đình.
Được không?
Vân Tú nghe thế thì quá vui mừng, cô gật gật đầu:
- Tất nhiên là được rồi ạ.
- Tốt tốt. Ha hả. Được rồi, sau này có ai bắt nạt cháu ông sẽ bẻ răng bọn chúng. Hừ.
Biết Phong lão lại nhớ về những lần chèn ép của hai nhà Nguyễn - Trần mà tức giận thay cho mình, lòng cô không khỏi ấm áp.