Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
Chương 512 : Nguy hiểm thường trực
Ngày đăng: 14:21 30/04/20
Trong khi mọi người đang phát cuồng về Thịnh Thế, Vân Tú đang điều hành tiến độ xây dựng hai trụ sở mới, hai căn cứ mới của Thịnh Thế ở Nha Trang và Phú Quốc, thì Dương Tuấn Vũ đang đơn độc một mình đi đến địa điểm E để tìm Mộc Linh.
Không có sự trợ giúp của Triệu Cơ, hắn hoàn toàn là dựa vào may mắn mà tìm, mà dù có Triệu Cơ đi nữa cũng không phải muốn là tìm được, vì bản thân loài người thế kỷ 22 cũng mới chỉ có tin đồn về nó mà thôi, chứ chưa ai nhìn thấy hình dạng thật hoặc địa điểm có Mộc Linh.
Muôn vàn khó khăn nhưng không thể làm hắn chùn bước.
Địa điểm E nằm ở lưu vực Amazon.
Khu vực này, được gọi là Amazonia hoặc Lưu vực Amazon bao gồm một diện tích 7 triệu km², trong đó rừng mưa chiếm 5,5 triệu km². Khu vực này nằm trong lãnh thổ của 9 quốc gia: chủ yếu là Brasil (với 60% rừng mưa), Peru (13 %), và phần còn lại thuộc Colombia, Venezuela, Ecuador, Bolivia, Guyana, Surinam cùng Guyana thuộc Pháp.
Đây là rừng mưa nhiệt đới lớn nhất và phong phú nhất về loài trên thế giới. Đồng thời, theo Triệu Cơ đã từng nói, đây cũng là một trong những hiểm địa nguy hiểm nhất của Trái Đất.
Sở dĩ nói vậy là vì mấy điểm, thứ nhất, những cây ở đây đều thuộc dạng cổ thụ trăm năm, nghìn năm, tán rộng, độ che phủ cao tới mức vào ban ngày nắng lớn đến mấy thì bên dưới cũng chỉ có một chút tia sáng lọt xuống. Tầm nhìn bị hạn chế rất nhiều.
Thứ hai, sự phát triển mạnh mẽ của thảm thực vật cũng khiến việc đi lại và phân biệt đường đi cũng gặp rất nhiều khó khăn.
Thứ ba, ở đây có thể gặp loài cây ăn thịt, cây phun khí độc.
Thứ tư, động vật vô cùng đa dạng, kèm theo đó tất nhiều là nhiều loài dã thú, nhiều loài con người có thể chưa từng biết tới, và đặc biệt là những loài có độc. Ở Amazon, những loài mang trên mình độc dược chết người vô cùng nhiều. Loài nhện góa phụ đen, nhện lang thang Brazil cũng chỉ là một phần rất nhỏ trong số các loài có độc ở đây mà thôi.
Và, một khó khăn nữa chính là ở đây diện tích quá rộng, muốn tìm kiếm một thứ ở trong rừng mưa nhiệt đới, lại chỉ có một mình, nếu tìm được chính là cực kỳ may mắn, còn không tìm được cũng không có gì lạ.
Nhưng tất cả chưa là gì, Triệu Cơ cảnh báo hắn, sự nguy hiểm lớn nhất chính là tới từ người dân bản địa nơi đây.
Ở trong rừng Amazon, có không ít các dân tộc thiểu số cư trú, bọn họ đều là những bộ lạc tồn tại lâu đời nhưng đa số đều cách biệt với văn minh hiện đại của loài người. Tập tục sinh sống man rợ: ăn thịt người, chặt đầu, thiêu sống … vẫn tồn tại cho tới ngày nay.
Hai phía cứ giằng co như vậy suốt mấy chục phút đồng hồ, nhưng tuyệt nhiên không động thủ, kẻ đi săn và con mồi đều có tính kiên nhẫn rất cao.
Dương Tuấn Vũ với thị giác được tăng cường, hắn đã lờ mờ nhận ra ở phía xa đang có nhiều đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, chỉ chờ hắn sơ hở sẽ lập tức tấn công chớp nhoáng.
Nhưng nếu cứ so bình tĩnh với bọn chúng, hắn sẽ càng ngày càng bất lợi, bởi vì dù sao hắn cũng chỉ là một kẻ ngoại lai, còn bọn chúng lại đang chơi trên sân nhà, lợi – hại thế nào không cần nói nhiều cũng biết.
Hắn nắm chặt tay quyết định nhắm thẳng một hướng nhanh chóng chạy đi.
Thấy hắn động, tất cả đám này liền hành động, bọn chúng hơi ngạc nhiên vì tính cảnh giác và khả năng phát hiện của con mồi, nhưng điều này không khiến chúng sợ hãi, ngược lại càng trở nên điên cuồng.
- Thật nhanh.
Dương Tuấn Vũ vừa chạy đi vừa nhíu mày, giờ hắn đã nhận ra, đây chính là một bộ lạc sống trong rừng Amazon, những kẻ còn đáng sợ hơn bất kỳ loài sinh vật nào nơi đây.
Càng chạy hắn càng giật mình nhận ra lũ người này có tốc độ không chậm hơn, ngược lại, việc quen thuộc từng ngóc ngách, từng cành lá, tán cây ở đây khiến bọn chúng dần dần thu hẹp lại khoảng cách với hắn. Còn Dương Tuấn Vũ thì vừa chạy lại vừa phải cảnh giác mọi thứ trước mặt, vừa chạy phải vừa phá cây, phá bụi, tránh các hố và các bẫy rập.
Đúng vậy, rõ ràng hắn biết mình đang chạy vào khu đã có sẵn bẫy của lũ người man rợ này.
Bẫy chông, bẫy dây gai, bẫy bằng cả các loài côn trùng như ong rừng, hoặc bẫy rắn,... con đường hắn đi càng ngày càng hung hiểm. Nhưng nếu không muốn phá bẫy thì chỉ còn cách quay lại chiến đấu với bọn chúng. Bình thường hắn sẽ không sợ, nhưng với kẻ địch hoàn toàn lạ lẫm, thủ đoạn tàn nhẫn, man rợ, và nhất là chỉ cần trầy xước một chút là mất mạng vì các loại kịch độc được tẩm vào vũ khí của lũ người này không phải chỉ để cho vui.
Những kẻ đuổi theo luôn tục hú hét những âm thanh quái dị, dường như là phấn khích, vui vẻ cũng có thể là phẫn nộ, tức giận, đang ngày càng áp sát con mồi.
Nhưng bọn chúng cũng kinh ngạc không ít, con mồi này dường như rất thông thạo việc phá bẫy, bọn chúng không phải chưa bao giờ săn người, nhưng chưa từng gặp một kẻ nào khó ăn như tên này. Tuy vậy, càng khó lại càng kích thích tính hoang dã trong máu của những thành viên của bộ lạc này.