Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 514 : Con báo kì lạ

Ngày đăng: 14:21 30/04/20


Dương Tuấn Vũ cũng giật mình không thôi, hắn biết dù cấp độ sức mạnh của mình dư sức làm thịt con gấu này, nhưng chỉ một chiêu duy nhất mà cú đâm lại không phải chí mạng, vậy mà con gấu đã xong đời. Điều này chắc chắn là do Độc Long Thương làm.



Hắn vừa nghĩ tới đó, lại nhìn vào lưỡi Thương đang găm trong bụng con gấu, hai hàng lông mày khẽ nhíu chặt. Hắn nhận ra, cây Thương đang cố hấp thu lấy máu huyết con của gấu, đúng vậy, là hút máu thật.



- Dừng lại. 



Hắn quát một tiếng, Độc Long Thương rõ ràng không cam lòng nhưng vẫn nghe lời. 



Ngay khi nó dừng lại, máu từ bụng con gấu liên tục chảy qua vết thương, chỉ thoáng chốc đã ướt sũng một mảng đất bên dưới, mùi tanh nồng bốc lên khiến Dương Tuấn Vũ càng khó coi.



Nhưng hắn không thể trách ai được, chính hắn ra lệnh khiến Độc Long dừng lại, cũng chỉ vì hắn không quen với việc để cây Thương tham lam này hút sạch khí huyết của con vật.



Biết không thể ở một nơi có mùi tinh huyết lâu, hắn dùng cây Thương nhanh chóng xẻ thịt con gấu, lấy đi những phần quan trọng nhất, cho Độc Long hút khô mùi máu tanh của những miếng thịt, dùng dây mây trong rừng buộc chặt những miếng thịt rồi nhanh chân rời đi.



Dương Tuấn Vũ coi như quyết định đúng, ngay khi hắn vừa rời đi không quá bao lâu đã có một bầy sói xuất hiện làm thịt phần còn lại của con gấu. 



Luôn gặp hiểm nguy cũng không phải hoàn toàn chỉ là bất lợi, ngược lại, trong thời gian này hắn đã rèn luyện được tinh thần cảnh giác, khả năng sinh tồn và lẩn trốn trong rừng. Các giác quan vốn đã tốt nay càng được mài dũa trở nên vô cùng nhạy bén.



Hắn vừa xử lý xong một con hổ lớn, trên người quần áo đã có rất nhiều vết rách, chúng đến từ cả động và thực vật. Khi thì bị cành cây làm rách, khi thì bị mãnh thú cào trúng. Tuy nhìn bên ngoài rất chật vật nhưng ánh mắt đấy lại không hề thiếu tinh thần, chỉ có điều, thời gian ngủ ít khiến bọng mắt có chút thâm quầng. 



Nhưng mạng sống còn là được, vẻ bề ngoài hiện tại chẳng quan trọng. Tuy chỉ ngủ được ít, nhưng chỉ cần được chợp mắt mỗi lần 15-20 phút là hắn lại tỉnh táo hơn nhiều. Đây cũng là cách ngủ mà Triệu Cơ đã từng dạy, khi phải liên tục cảnh giác thì một giấc ngủ ngắn 15-20 phút mỗi lần, cứ 3-4 tiếng lại ngủ một giấc, cứ như thế có thể giữ tinh thần ở mức tỉnh táo nhất. 



Và sau khi áp dụng nó, Dương Tuấn Vũ đã sinh tồn qua được 3 tháng ở trong khu rừng rậm này mà không gặp quá nhiều nguy hiểm, chỉ trừ lần bị đám thổ dân vây quay là chật vật nhất mà thôi.


Theo kế hoạch của hắn đó là tiêu diệt vài tên đang bao vây con báo rồi tìm cách chạy trốn thôi.



Những tên thổ dân khi thấy mũi tên bắn xuống thì vô cùng tức giận, nhận ra là tên khó chơi ngày trước, bọn chúng càng điên tiết hơn. Làn mưa tên lập tức bắn đáp trả không khoan nhượng. 



Tên sắt hắn có không ít nhưng tên có thuộc tính lại không nhiều, Dương Tuấn Vũ không dám dùng 



hết, hắn bắn gục mấy tên rồi dùng Độc Long Thương lao vào cản đường đám thổ dẫn hung hãn.



Độc Long Thương như không biết cái khó của chủ nhân, đối với nó gió tanh mưa máu chính là món ăn ưa thích. Ngay khi lao vào cuộc chiến cây Thương phấn khích không thôi.



Thần Binh khác Phàm Binh ở chỗ khi nó chiến đấu sẽ tạo ra những làn sóng xung kích mạnh mẽ, 



vừa đẩy lùi kẻ địch vừa sắc bén vô cùng. Điều này khiến cây Thương vốn đã dài, lại càng có tầm công kích rộng hơn gấp đôi. Trong vòng 6m, tất cả những kẻ địch đều bị chém lìa. Không chỉ vậy, vết thương lần này không phải đông máu mà lại chảy máu không ngừng. Điều này khiến hắn không khỏi nhìn Độc Long Thương bằng ánh mắt khác.



Thương trong tay, công thủ đều toàn diện, làn mưa tên bắn ra cũng không làm khó được hắn, một chiêu Vạn Địch Bất Xâm, cây Thương xoay vòng xung quanh tạo thành một quả cầu bảo vệ chủ nhân ở chính giữa, mũi tên đâm vào lập tức gẫy lìa rơi xuống. Giáo mác đâm vào cũng không khá hơn, thậm chí nó còn bị bật ngược trở lại làm chính đám thổ dân bị thương.



Như đã nói, đồ chơi của lũ thổ dân này có độc, Dương Tuấn Vũ nhìn con báo lòng đầy nghi hoặc, với độc lực mạnh mẽ, đáng lẽ con báo này phải phải chết rồi mới đúng, vậy mà nó vẫn chạy được. Còn những tên thổ dẫn kia dường như không có năng lực ấy, bọn chúng bị thương bởi chính vũ khí của mình thì chỉ gào rú được mấy tiếng rồi sùi bọt mép, giãy chết.



Biết không thể địch lại được kẻ lạ mặt, đám thổ dân chỉ biết tức giận gào thét xung quanh, không ai dám tiến lên khiêu chiến nữa. Nhưng bọn chúng cũng không ngốc, không địch lại thì bao vây lại đợi quân viện trợ tới. 



Dương Tuấn Vũ lại càng không ngu, hắn chỉ đánh phủ đầu lũ người này rồi phá vây cho con báo chạy thoát, đồng thời cũng vừa lùi vừa chạy. 



Nhưng chỉ một lúc, hắn nhận ra tốc độ con báo này rõ ràng đang giảm nhanh chóng, không kể độc dược, riêng lượng máu nó mất cũng đã rất lớn rồi, nó vật lộn được tới bây giờ coi như đã không tồi rồi.