Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
Chương 521 : Đánh thức
Ngày đăng: 14:22 30/04/20
Dương Tuấn Vũ lẩm bẩm:
- Anh sẽ làm em tỉnh lại, đừng tự hại mình như thế.
Hắn hiểu rất rõ, Rivi còn chưa thể điều khiến sức mạnh của bản thân, thần trí cô đã bị sự tức giận, phẫn nộ bao trùm hoàn toàn, rồi để mặc cho thứ sức mạnh này giam cầm, điều khiển như một con rối vô tình. Sức mạnh có lớn tới mấy mà không kiểm soát được thì chỉ làm nô lệ cho chúng mà thôi. Khi tỉnh lại, nhất định cô sẽ bị thương không nhẹ, nếu cô sử dụng càng nhiều, mức độ tổn thương nhất định sẽ tăng lên. Cô còn chưa trưởng thành, rất khó có thể nói cô có khả năng chịu đựng được hay không.
Còn về việc tiện đường cứu đám người máu lạnh kia Dương Tuấn Vũ cũng không quá để ý, hắn hoàn toàn có thể đợi Rivi nghiền nát tất cả rồi xuất hiện, nhưng hắn biết, dù cô có hận bộ lạc mình tới mấy thì trái tim bé nhỏ này vẫn không mong muốn bọn họ chết đi.
Khi nãy, cô cầu xin, bọn họ làm ngơ, nhưng Rivi chưa chắc đã trách móc, bởi vì khái niệm tế thần, tôn trọng thần linh đã được reo rắc và tâm trí của bọn họ từ lúc sinh ra rồi, mà hôm nay cô bị đưa ra làm vật tế thì chỉ có thể tự trách cô không may mà thôi.
Nếu khi cô tỉnh lại phát hiện toàn bộ dân làng đều bị mình giết thì lúc đó mới là sự thật, nỗi đau đớn kinh hoàng nhất mà cô phải chịu, dù nó có là vô tình hay hữu ý. Việc cô tự sát chuộc tội cũng rất có thể xảy ra.
Luồng Ki vàng rực rò rỉ ra bên ngoài được Dương Tuấn Vũ điều khiển Độc Long hấp thu toàn bộ, cây Thương như bị uống thuốc kích thích, con mắt rồng vốn đen kịt nay lại phát ra ánh sáng vàng rực rỡ, cùng với đó là một sợi khí uống lượn dọc theo cây Thương.
Dương Tuấn Vũ cũng không muốn làm Rivi bị thương, hắn chỉ vừa nói, vừa dùng Thương cản lại mọi đòn tấn công của cô. Cây tới xẻ cây, nước tới xẻ nước, cầu lửa tới quay cây Thương cản lại. Chỉ có điều, mỗi đòn đánh của Rivi lại cực nhanh, lực đánh cũng rất mạnh, hắn dù phá giải được chúng cũng phải trả một cái giá không rẻ, vết thương vốn bị bỏng nay lại rách ra, máu tươi chảy xuống, nhuộm đỏ mỗi bước chân.
Cứ tiếp tục thế này, cô bé chưa tỉnh lại hắn cũng sẽ bị đùa chết rồi, chợt hắn nhìn về phía trên đại điện có một chồng bát lớn, bát này khi nãy được dùng để múc máu của lũ mãnh thú. Hắn đánh cược vào quyết định của mình, đôi chân nhanh chóng chạy về phía đó, tay thì liên tục ra chiêu cản lại đòn công kích của Rivi.
“Cuối cùng cũng tới tay!”
Dương Tuấn Vũ liên tục đập bát xuống nền đá.
“Choang! Choang! Choang! Choang!...”
Mọi người nhìn theo cuộc chiến, rồi bỗng thấy hắn làm ra những hành động kỳ quái này thì vô cùng khó hiểu. Đang đánh nhau lại đem bát đi đập thì có tác dụng gì?
Ấy thế mà lại có tác dụng đấy, lần đầu Rivi còn chưa nghe thấy, hoặc không quan tâm mấy, nhưng khi liên tiếp mấy chiếc bát được đập xuống, những âm thanh theo nhịp ấy lại khiến cô khẽ khựng lại, gương mặt không biểu cảm chợt nhíu chặt mày tỏ ra đau đớn, khó chịu.
- Chúng ta sẽ không hãm hại phù thủy của mình. Ngươi có thể yên tâm.
Dương Tuấn Vũ tạm tin tưởng, hắn đỡ cô bé ngồi dậy, lấy một viên hoàn dược khác đút vào miệng cô bé rồi đổ thêm một chút nước cho viên thuốc tan hoàn toàn.
Tới khi thấy đôi mày nhỏ khẽ giãn ra, có lẽ cơn đau dịu đi, lúc này hắn mới khẽ thở ra một hơi. Đồng thời, hắn cũng hơi giật mình vì các loại thuốc của bộ lạc này, dường như bọn họ có vẻ rất thông thạo y thuật.
Nhìn lão trưởng tộc đứng bên cạnh, lúc cười lúc nhíu mày không ra làm sao thì hắn hỏi:
- Còn điều gì chưa ổn sao?
Nghe hắn hỏi vậy, lão ta thở dài ảo não:
- Con bé có lẽ sẽ sớm tỉnh lại thôi, chẳng qua, … chẳng qua, để nó thoải mái, vui vẻ như xưa chỉ sợ không dễ, dân làng chúng ta dù sao cũng đã để con bé làm hài nữ tế thần Mặt Trăng, ít nhiều cũng làm nó kinh hãi, nó có hận chúng ta cũng không phải chuyện gì lạ lẫm. Nếu con bé không chịu làm phù thủy của tộc thì chẳng phải lão già ta đã có lỗi với các bậc tiền bối đi trước hay sao? Làng Wauja không có người mạnh nhất dẫn dắt là tín hiệu báo trước sự suy tàn. Ài.
Nói xong lão lại thở dài, nhưng Dương Tuấn Vũ cũng không định an ủi gì cái lão già hom hem này, nếu không phải bọn họ độc ác, đem người đi hiến tế thì đâu xảy ra cơ sự này? Tộc quy mặc dù nghiêm khắc nhưng cái gì cổ hủ nên thay đổi. Tất cả chỉ do bọn họ tự chuốc lấy mà thôi. Mà nói thay đổi với đám người này còn không bằng nói với hai đầu gối cho xong. Đám người sống trong bộ lạc đều có những quy định lạc hậu nhưng lại vô cùng hà hắc.
Thấy Dương Tuấn Vũ không thèm tiếp lời, lão ta cũng không trách, khi nãy bọn họ định đem hắn tế luôn một lượt với con bé mà, hắn ngồi đây nói chuyện được vài câu đã là khó có được rồi. Chợt ông ta nhớ tới còn chưa đưa thuốc cho hắn, thế là lão lại chống gậy đi vào kho thuốc bên cạnh.
Một lát sau, xách ra một bọc nhỏ, bên trong là hỗn hợp bột của nhiều loại lá phơi khô, ông ta đưa cho hắn rồi nói:
- Lát nữa có người mang nước lạnh tới, đem thứ bột này pha ra rồi ngâm mình vào trong đó, nó sẽ giúp vết bỏng của ngươi mau lành hơn.
- Ồ.
Dương Tuấn Vũ cũng chỉ ồ lên một tiếng, sau đấy nhận lấy bọc thuốc mà chẳng nhìn lão già lấy một cái. Vết thương này vốn dĩ là do bọn họ làm ra, nếu không phải vì còn cô bé Rivi ở đây hắn đã lao ra liều chết tàn sát hết sạch cái bộ lạc này rồi. Hắn chẳng thấy còn mắc nợ gì đám người này nữa cả. Ngay từ lúc cứu hắn, bọn chúng đã định nuôi béo để hôm tế thần mang hắn đi thịt mà, để chắc ăn còn gieo vào người hắn một loại phong ấn nữa. Mấy kẻ này cũng chẳng phải đám tốt lành gì.