Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 539 : Mối mọt

Ngày đăng: 14:22 30/04/20


Sau khi những người lạ mặt rời đi, đám Trần Bằng, Lê Khôi, Lâm Băng, Tùng Khôi Kỳ, cùng Vân Tú ở lại. Lê Khôi đầu đã hai thứ tóc, so với một năm trước, năm nay anh ta vẫn phong độ như xưa nhưng nét già nua cũng hiện hữu ngày một rõ ràng. Trần Bằng giờ đã là ông bố hai con, Tùng Khôi Kỳ và Lâm Băng cũng đã kết hôn, họ cũng chuẩn bị đón đứa con thứ hai của mình. 



Lê Khôi vỗ vai hắn cười:



- Cuối cùng cậu cũng chịu ngồi yên một chỗ quản lý tập đoàn rồi sao? Thoáng vậy mà đã 6 năm rồi, chúng tôi đã già còn cậu mới chỉ bắt đầu ngưỡng trưởng thành thôi, tương lai còn rất nhiều đỉnh núi cao chờ cậu chinh phục đấy.



Dương Tuấn Vũ mỉm cười gật đầu:



- Tạm thời tôi sẽ trực tiếp quản lý công ty, một phần là vì muốn mọi thứ đi theo đúng quỹ đạo mà tôi đã đặt ra, mặt khác cũng là vì suốt những năm qua đã để Vân Tú thay tôi quản lý quá nhiều thứ, sức người có hạn, cô ấy cũng nên có quãng thời gian nghỉ xả hơi ổn thỏa.



Lê Khôi cười ha hả:



- Ừm, cũng nên thế. Đàn bà con gái dù giỏi tới mấy cũng nên tranh thủ thời gian tuổi xuân mà hưởng thụ cuộc sống một chút, đừng cắm đầu vào làm rồi đến lúc sau, khi mọi chuyện đã muộn rồi, lúc đó mới chợt nhận ra mình còn chưa kịp ăn chơi gì đã trở nên già nua là không tốt rồi.



Một điều nữa chính là dù Vân Tú có tỏ ra lạnh lùng thế nào đi nữa thì cấp dưới vẫn cảm thấy một sự nhu mì, khoan dung của người phụ nữ cầm quyền, bọn họ dù biết sai nhưng vẫn cắm đầu vào làm. 



Giờ Tuấn Vũ quyết định ra mặt xử lý mọi chuyện rồi, cách cậu làm tôi rất tán thành, ai không đủ năng lực khiến công ty phát triển thì lui xuống nhường chỗ cho người khác. 



Ai lợi dụng hình ảnh, danh tiếng của công ty để làm giàu cho bản thân, để ăn cắp ý tưởng, ăn cắp sản phẩm rồi bán ra ngoài… tất cả những thứ người đó đều phải xử phạt thật nặng. Có như vậy, công ty mới đủ răn đe để những kẻ manh nha có ý định làm điều xấu thì biết mà sớm vứt bỏ nó ra khỏi đầu. 



Mấy người cũng đừng buồn, công ty, tập đoàn nào cũng vậy, dù quy mô nhỏ hay quy mô lớn đều không thể tránh khỏi lâu ngày có mối mọt đục khoét, rau xanh sẽ có sâu ăn lá. Đám người đó nghĩ là vào được đây, lên chức lãnh đạo rồi thì có thể vung tay quá trán, làm thì ít mà hưởng lợi thì nhiều. Thứ người đó đuổi sạch không cần phải giữ lại làm gì cho mệt.



Còn Trần Bằng này, thời gian qua tôi biết cậu rất bận việc vợ con sinh nở và chuyện công ty nhưng cũng đừng trách Tuấn Vũ nó nghiêm khắc. 
Dương Tuấn Vũ cũng không phản bác, hắn gật đầu:



- Đúng vậy. Tuy nhiên cũng có thứ mà AI hiện nay không làm được, đó là nó không có cảm xúc. Mặc dù nói cảm xúc trong công việc là thứ không tốt, nhưng nếu loại bỏ hoàn toàn thứ này thì cũng không phải thứ gì hay ho. Cuộc sống mà, đôi khi cần sự linh hoạt, khi đó AI lại khá cứng nhắc về khoản này. 



Một yếu tố nữa quan trọng hơn cả chính là con người có đầu óc, có khả năng sáng tạo vô hạn, còn AI nó chỉ đi học lại những thứ mà con người làm ra thôi, thậm chí tân tiến như Hope, nó muốn làm ra một bát mỳ cũng phải do tôi tự thân chỉ đạo, còn nếu không nó sẽ cứ làm theo một công thức mà nó học được, trong khi nhu cầu của tôi là thêm rau hẹ và hạt điều vào thì nó không biết, mặn hay nhạt nó cũng không rõ. 



Đấy chính là yếu điểm của AI. Suy cho cùng nó chỉ là một cái máy photocopy trí tuệ chứ không thể sáng tạo ra trí tuệ. Mọi người đã hiểu chưa? Mấy móc suy cho cùng chỉ để phục vụ con người, chứ đừng để con người đi nô lệ cho máy móc. 



Sở dĩ tôi nói dài như vậy là vì muốn chia sẻ quyền sử dụng Hope cho các anh chị. Hi vọng, Hope sẽ giúp mợi người giảm bớt những gánh nặng, để làm việc sẽ thêm tính hiệu quả.



Mọi người giật mình, thứ tuyệt vời này thực sự chủ tịch đem cho bọn họ sử dụng?



- Tuy nhiên, đi kèm với lợi ích chính là trách nhiệm. Hope có thể giúp các anh chị quản lý tốt hoạt động của công ty mình, để thừa ra nhiều thời gian không phải để các vị hưởng thụ cuộc sống mà chính là đầu óc nhẹ nhàng để có thể nghĩ ra những điều tốt đẹp phục vụ tập đoàn, đem lại thành quả cho Thịnh Thế. 



Đừng quên, Thịnh Thế có được sự hưng thịnh của ngày hôm nay chính là do mọi người chung tay xây dựng, nó như đứa con của tất cả. Tôi chỉ nói thế thôi, tất cả tự suy nghĩ mà làm. 



Động viên mọi người thêm một lát, Dương Tuấn Vũ cùng vợ mình rời đi. Hắn không về nhà mà chuyển hướng tới căn cứ. 



Ý định ban đầu khi mới hạ xuống sân bay chính là đem công nghệ mà hắn mới nghiên cứu được truyền cho đám người của viện nghiên cứu nhưng sau khi biết những việc mà đám nhân viên làm ra, hắn thật sự không yên tâm nổi. 



Khi nãy, hắn nói để robot điều hành công ty cũng không phải là suy nghĩ nhất thời, đặc biệt là trong khi tập đoàn càng lớn mạnh thì cũng manh nha có dấu hiệu của sự nhăm nhe quyền hạn. Đám nhân viên trong đầu thảnh thơi rảnh rỗi sẽ ngồi nghĩ âm mưu, tìm cách chiếm lấy địa vị, quyền lợi cá nhân. Đây cũng là dấu hiệu ban đầu của mọi sự đổ vỡ ở các tập đoàn, dù lớn hay nhỏ.