Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 561 : Xin việc

Ngày đăng: 14:22 30/04/20


Hai tay ôm chặt bộ hồ sơ xin việc, mặc trên người bộ quần áo giản dị, nhưng hơn mọi ngày ở chỗ nhìn lịch sự, nhã nhặn hơn. Linh Khả Nhi đứng trước cửa văn phòng mang tên Phòng thiết kế Nhã Nam, chần chừ một chút rồi hít sâu thêm một hơi, cô gõ cửa.



Tiếng cửa phòng làm bằng gỗ đàn hương, có mùi thơm thoảng nhẹ, tiếng gõ vào loại gỗ này cũng vang lên âm thanh trầm thấp hơn các loại cửa khác. 



Sau khi ba tiếng gõ cửa xuất hiện, bên trong là giọng một người đàn ông có chút đứng tuổi vang lên: 



- Cửa không khóa, mời vào.



Phòng Thiết Kế Nhã Nam thuộc quyền sở hữu của công ty nội thất Nhã Nam. Đây là một công ty tư nhân, làm ăn khá có tiếng nói trong vùng Hà Đô. Tuy vậy, do số vốn nhỏ, thị trường nhà đất nhiều năm nay có chút ế ẩm, và đặc biệt là phong cách thiết kế càng ngày càng phổ cập và lan truyền mạnh mẽ, vì thế, những thứ mới mẻ dần dần ít đi, điều này cũng làm cho công ty khó mở rộng quy 



mô.



Ra mắt thị trường đã 8 năm coi như cũng có chút danh tiếng, Nhã Nam dựa vào các đơn hàng cỡ vừa và nhỏ, chủ yếu phục vụ đối tượng khách hàng tầng lớp trung lưu, những người không có nhiều tiền để mời đội thiết kế chuyên nghiệp của những tập đoàn hùng mạnh. 



Cũng vì ông chủ nơi đây là một người đam mê nghề thiết kế nội thất nên mới bám trụ được lâu dài bằng những đơn hàng lẻ tẻ như vậy, nhưng ông ta đã có tuổi, năm nay hơn 70, sức khỏe đã có dấu hiệu đi xuống. Chỉ sợ, ngay khi ông mất, công ty này cũng tan rã. 



Người Dương Tuấn Vũ giới thiệu với Linh Khả Nhi có tên Đinh Mạnh, nghe nói là người anh hàng xóm ngày xưa, hai anh em chơi với nhau cũng gọi là thân thiết. Nghe Dương Tuấn Vũ nói có người bạn muốn tới học việc, anh ta không hỏi nhiều mà dễ dàng đồng ý ngay. 



Trước khi Linh Khả Nhi tới, Dương Tuấn Vũ cũng đã đính chính lại thông tin về mức lương, có lẽ đã vài năm không tìm hiểu tình hình công ty này nên không biết nó đang trên đà sa sút. Lương 500$/tháng dường như cũng không thể trả cho một người mới học việc như cô.



Khả Nhi sau khi biết tin thì cười nói cảm ơn, cô cũng không hy vọng được nhiều lương thế, bởi vì, nói cho cùng, kiến thức về ngành này cô không có bao nhiêu, cái gì cũng cần từ từ học mới được. Nếu được thỏa mãn đam mê về thiết kế, cô nhất định sẽ cố gắng theo tới cùng.



Đừng nói một công ty có tiếng, dù danh tiếng không lớn, nhưng để chấp nhận một người chưa có bao nhiêu khái niệm về thiết kế như cô đã là một việc khó mà tưởng tượng được rồi, cô làm sao trách hắn được.



Hôm nay, Dương Tuấn Vũ cũng nói có việc bận không thể đưa cô đi được mà chỉ đọc địa chỉ. Dậy từ 5 giờ sáng chuẩn bị, đạp chiếc xe đạp mini cũ, mái tóc được buộc gọn lại kiểu đuôi ngựa, cô gái nhỏ vi vu đi trên con đường sớm, gió lạnh vẫn còn thổi nhưng không thể làm nhiệt huyết dâng trào của cô bé ấy nguội đi. 



Tới công ty đã là 7 giờ, hơn 1 giờ 30 phút đạp xe có chút mệt, gương mặt ửng đỏ vì thân nhiệt do liên tục vận động gây ra, cô nghỉ ngơi một lát cho tim đập bớt nhanh rồi gửi xe cho bác bảo vệ, sau đấy cầm hồ sơ, đẩy cửa kính đi vào.



Công ty tuy nhỏ nhưng cũng có quần lễ tân tiếp đón lịch sự, phong thái làm việc của mọi người đều rất nhã nhặn, nơi đây mặc dù nghèo nhưng đều là người thuộc tầng lớp trí thức, bọn họ đối đãi rất có chừng mực.
- Ha ha, dựa vào đâu mà cô có lòng tin vào tôi như vậy?



- Bởi vì ngài là một người rất có tâm huyết, mọi thứ ngài làm đều cố gắng cho nó hoàn mĩ nhất, ngay cả các đồ đạc, cách ăn mặc đều thể hiện rõ điều đó. Tôi mặc dù chưa tiếp xúc với các nhà thiết kế nhiều, nhưng không phải ai cũng nghiêm túc làm việc như ngài. Đối với bản thân, ngài còn khắt khe như vậy, đối với công việc, nhất định sẽ làm tới cùng, không có chuyện bỏ dở giữa chừng. 



Chưa kể, với tài năng của ngài, nếu mà chỉ vì tiền có lẽ đã không ở lại chiến đấu lâu dài cùng Lão tổng như vậy, ngài hoàn toàn có thể tìm được một công việc khác tốt hơn, với mức lương cao hơn nhiều. Vì thế, tôi mạnh dạn nói ngài sẽ không để cái tên Nhã Nam chìm vào quên lãng.



Đinh Mạnh có chút ngạc nhiên, ánh mắt thưởng thức đôi mắt và khả năng phân tích nhạy bén của cô bé này. 



- Sau khi nghe chuyện cô thực sự vẫn còn muốn làm? Như cô đã nhìn ra, tôi đòi hỏi mọi thứ đều rất khắt khe, cô dám tự tin nói mình hoàn thành được đúng yêu cầu của tôi?



Khả Nhi lắc đầu rồi lại gật đầu:



- Hiện tại tôi chưa có nhiều kinh nghiệm nên chưa dám vỗ ngực cam đoan nói mình sẽ làm tốt, làm xuất sắc khiến ngài hài lòng, nhưng nếu cho tôi đủ thời gian, tôi nhất định sẽ không khiến ngài thất vọng vì sự lựa chọn ngày hôm nay.



- Thử việc 3-6 tháng không có lương, cô có dám nhận? Nghe nói cô còn đang là sinh viên đại học năm 3, ngoài thời gian học, mỗi tối cô cần phải ở nhà làm việc tôi giao cho, cô có làm được?



Khả Nhi nghe việc có thể nửa năm không có một đồng lương, cô thoáng chần chờ, nhưng nhớ lại người nào đó đã nói: Nếu đã sống thì phải dám theo đuổi đam mê. Cô lập tức phá tan chướng ngại mà gật đầu nói:



- Tôi làm được thưa ngài.



Đinh Mạnh giơ tay ra:



- Chào mừng đến với công ty thiết kế Nhã Nam, tôi rất hi vọng vào con người em. À, tôi mới 32 tuổi, đừng gọi bằng ngài. Được chứ? Có thể gọi là phó phòng Mạnh, hoặc anh Mạnh. Vậy thôi.



- Vâng, phó phòng Mạnh, cảm ơn anh đã cho em cơ hội này.



Linh Khả Nhi bắt tay, trên môi để lộ chiếc răng khểnh làm nụ cười của cô thêm rực rỡ, tươi sáng.