Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 565 : Ngọc phỉ Thúy

Ngày đăng: 14:22 30/04/20


Vừa nói về mặt trái của trò đổ thạch tới đó, thì bên kia, Vương Lãnh đã bắt đầu lớn tiếng tuyên bố:



- Hôm nay hân hạnh thay mặt Hồng Kinh Hội được tổ chức buổi tiệc hàng năm, trùng hợp đây cũng là ngày mừng thọ của tôi, vì thế, các cuộc vui hôm nay sẽ hấp dẫn hơn mọi khi, điều này tôi xin đảm bảo.



Chiều nay, hội đổ thạch sẽ được bắt đầu lúc 13 giờ 00, tức là còn 10 phút nữa, cuộc đổ thạch sẽ diễn ra trong vòng 5 tiếng, tới 18 giờ 00 sẽ kết thúc.



Các vị sẽ có thời gian 2 giờ mua thạch và thanh toán, 2 giờ rưỡi tiến hành cắt đá, 30 phút tiến hành công bố kết quả xem ai là người may mắn nhất hôm nay, mang về được viên đá quý nhất và còn nhận được phần thưởng nho nhỏ 500 triệu từ ban tổ chức. Nếu ai nhận được viên đá quý này mà có nhu cầu bán lại, tôi sẽ mua lại với hơn 30% giá thị trường.



Sau khi hội đổ thạch kết thúc, mọi người hãy khoan vội rời đi, tối nay, đúng 7 giờ sẽ tổ chức cuộc bán đấu giá các đồ vật quý hiếm, nếu ai có nhu cầu có thể ra giá mua. Các vị khi vào đều nhận được số từ người quản gia của tôi đúng không? Số này tương ứng với số ghế của các vị. Buổi đấu giá sẽ diễn ra trong vòng 3 tiếng. Sau đó, là tới các chương trình vui chơi giải trí khác, nhà tôi không có nhiều, nhưng 1 sòng casino và 1 quán bar nhỏ thì vẫn có đủ cho các vị thoải mái vui chơi.



Được rồi, tránh để mất thêm thời gian, tôi xin tuyên bố, hội đổ thạch chính thức bắt đầu.



Dương Tuấn Vũ nghe xong thì cũng gật gù, người này không kiêu ngạo, không siểm nịnh, khí thế trầm ổn, nội liễm, là một con cáo già đúng nghĩa, mà hội Hồng Kinh này cũng không kém phần long trọng.



Mỗi trò chơi ở đây đều là trò đốt tiền, đã thế khi thắng chỉ sợ còn thu thêm phí phần trăm. Thắng ít phí còn ít, thắng nhiều thì tương ứng phí có khi là một con số trên trời.



Nhưng thứ thiếu nhất của Dương Tuấn Vũ là tiền, thứ nhiều nhất cũng là tiền, nếu hôm nay thực sự có thứ mà hắn cảm thấy thú vị thì nhất định sẽ không ngại bỏ tiền ra mua. Suy cho cùng, tài khoản của hắn ngoài mua mấy căn nhà, thì đa số đều chẳng động vào bao nhiêu. Tiền nuôi căn cứ cũng từ Thịnh Thế mà ra, tiền xây các công trình, nghiên cứu … cũng từ Thịnh Thế mà ra.


Vì Đế Vương Lục vẫn là viên phỉ thúy mà thường được người chơi ngọc thạch ao ước nhất, vì thế, Hạ Minh Nguyệt chọn đều nhắm vào loại ngọc này mà chọn, biết đâu lại có may mắn sở hữu nó thì sao? Chơi vui nhưng có quà lớn tất nhiên vẫn thích hơn.



Dù sao đã tới đây, nếu tiêu ít hơn 1, 2 tỉ thì chỉ sợ sẽ bị mang tiếng keo kiệt, lần sau hội được tổ chức sẽ không được mời nữa. Tất nhiên, việc thắng lợi lãi cả chục, thậm chí cả trăm tỉ cũng không ai bảo gì, miễn là trước đó, họ đã bỏ ra nhiều tiền để mua đồ và ăn chơi là được.



Dương Tuấn Vũ nhìn mọi người sờ sờ, dùng cả kính lúp và đen pin soi soi, chiếu chiếu, thấy rất hay ho, hắn cũng ngứa tay ngứa chân muốn thử, nhưng mà cô gái này mặc dù nói chơi cho có, nhưng lại cũng rất ham mê, mãi hơn 20 phút, sờ mó 7 viên đá, tới viên thứ 8 cố mới nhớ ra còn hắn tồn tại phía sau.



Hạ Minh Nguyệt cười cười xin lỗi, rồi nói:



- Được rồi, anh thử một chút xem, biết đâu số anh gặp may, lại tìm được viên đá siêu cấp đáng giá thì sao.



- Ừ, để tôi xem thử.



Dương Tuấn Vũ cầm theo cái đèn và cái kính lúp, cũng học như ai, soi soi, chiếu chiếu, rồi soi mãi chiếu mãi, thấy ngoài chút màu xanh của lớp vỏ tỏa ra thì chẳng còn cái gì nữa.



Hắn lấy tay sờ sờ, vừa sờ vừa nghe mấy người bên cạnh luyên thuyên, bàn luận về một tảng đá bên đó.



Hết hứng thú với tảng đá này, hắn tặc lưỡi một cái, vừa định rút tay lại thì cảm nhận được một chút kỳ quái. Nhưng cảm giác này trôi qua rất nhanh, nó chỉ như một cơn gió mát nhẹ thổi qua, khiến hắn không quá chú ý. Trong đầu thoáng hoài nghi một chút nhưng cũng chẳng nghĩ nhiều.