Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
Chương 567 : Tiêu tiền như rác
Ngày đăng: 14:22 30/04/20
Vương Lãnh đang nhấp môi ngụm nước hàn huyên, nghe thấy thế thì sặc nước, ho khù khụ, phải có người chạy tới vỗ vỗ lưng ông ta mới đỡ. Nhưng giọng vẫn không hề hết kinh hoàng:
- Chàng thanh niên, cậu ra giá 8 tỷ? Việc này, Kha Lạp tiên sinh …
- 10 tỷ.
Kha Lạp nhíu mày, hắn cứ nghĩ đuổi đi một con ruồi bự mang tên Cao Đạt đã là đòn ra oai phủ đầu rồi, không ngờ còn có tên khác trả giá cao hơn. Rốt cuộc, hắn là vì muốn chơi trội hay thực sự cũng nhìn thấy sự khác biệt của khối đá này?
Mọi người sốc lên lại sốc xuống bởi vì Dương Tuấn Vũ lại không nhân nhượng hô lên:
- 12 tỷ.
Mọi người định nói gì đó nhưng lời không dám nói ra, bầu không khí quái dị này khiến người ta hoài nghi bản thân không thôi, rốt cuộc, trong này có chứa cái quái gì?
- 14 tỷ. Nếu còn ra giá, đừng trách Kha Lục An Thị …
- 16 tỷ.
Người ta tăng giá một lúc 2 tỷ, hắn cũng không chần chừ chốt thêm 2 tỷ, hành động này của hắn khiến một kẻ điên như Kha Lạp cũng bắt đầu toát mồ hôi hột.
- 20 tỷ.
- 24 tỷ.
…
- Lão gia, có theo tiếp không? Tôi thấy tên kia dường như chỉ ăn may vài lần, còn vụ tranh chấp khối nguyên thạch với lão gia chỉ là chó điên cắn càn thôi. Ngài nhìn xem, mỗi khối hắn chỉ sờ có vài cái, có khối sờ nhiều hơn mấy cái, làm gì có ai chọn thạch như thế chứ? Ngay cả với tài năng của lão gia cũng cần mấy phút mới giám định được. Thế này …
- Theo! Hôm nay nhất định Kha Lạp ta sẽ chơi lớn với hắn tới cùng.
Lão quản gia nghe vậy thì chân cũng bủn rủn, lão định nói gì đó nhưng nhận được cái trừng mắt của hắn thì đành biết điều ngậm miệng mà đi hành động.
Ở phía đằng xa, Dương Tuấn Vũ khẽ nhếch miệng một cái kín đáo, rồi tiếp tục chọn thạch như một tên phá gia chi tử.
Hạ Minh Nguyệt đã hết thú vui chơi thạch rồi, cô có cảm giác hôm nay mình mời hắn đi theo dường như có chút sai sai, số tiền mà hắn bỏ ra, cô đi bên cạnh chỉ để tính nhẩm thôi cũng đã tới hơn trăm tỉ.
Hạ gia lớn thật đấy, nhưng hơn trăm tỉ cũng bằng 3,4 phần tài sản của cả gia tộc trong 1 năm rồi, nên nhớ, nhân khẩu Hạ gia và người làm thuê cũng lên tới cả mấy ngàn người, còn hắn, chỉ một thân một mình chơi một lúc hết từng đó tiền. Thịnh Thế đúng là giàu có thật đấy, nhưng để tiêu một ngày hết từng đó cũng là rỉ máu a.
Dương Tuấn Vũ thấy con cá cắn câu thì cũng không nghĩ nhiều, mấy khối đầu có chút cảm ứng nhưng không cao, sợ rằng đã bị Kha Lạp tung tiền cao giá mua mất rồi. Cũng may hắn phát hiện ra sớm và tung hỏa mù thuận lợi.
Thời gian còn không nhiều, hắn lại tiếp tục công cuộc mà người ngoài coi là đốt tiền không chớp mắt. Nhưng thực chất, chỉ những khối nào có cảm ứng mạnh mẽ một chút hắn mới chọn, và giá tất nhiên cao hơn cái giá mà đám ruồi phía sau ngẫu nhiên ném ra.
Sở dĩ là ngẫu nhiên ném ra là bởi vì Kha Lạp đã không có đủ thời gian để kiểm chứng tất cả số đá mà Dương Tuấn Vũ chọn, sau khi kiểm định mấy viên đầu và cứ nghĩ mọi thứ đã nắm chắc trong tay, hắn quyết định sai quản gia, ra giá sàn sàn nhau. Mỗi khối trị giá khoảng 100-200 triệu, thi thoảng thấy viên nào thuận mắt thì ra giá 300 triệu.
Còn Dương Tuấn Vũ thì khác, vì là ám tiêu nên không ai biết ai ra giá bao nhiêu, những viên cùi cùi, hắn chỉ ra giá vài triệu đến vài chục triệu, còn viên nào có cảm ứng mạnh hắn không ngại ra giá từ 500 triệu trở lên.
Hắn tin, đám người kia ăn theo nhất định sẽ không thể tung ra giá khối nào cũng vài tỉ được, bởi vì, số khối hắn tung hỏa mù nhiều lắm, sơ qua cũng 40-50 khối rồi. Nếu khối nào cũng ra giá 1 tỉ thì chắc Kha Lục An Thị cũng sẽ rỉ máu, mà Kha Lạp cũng không dám chơi lớn thế.
Hạ Minh Nguyệt hiện tại đã cạn lời, con số tiền cũng chẳng cần tính nữa, cô chỉ thẫn thờ đi theo hắn như một thói quen, còn việc của Dương Tuấn Vũ cũng đơn giản không kém, sờ rồi báo giá.