Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 570 : Cú sốc liên tiếp

Ngày đăng: 14:22 30/04/20


Dương Tuấn Vũ nhớ rất rõ cái cảm giác khi chạm vào khối thạch này, thực sự nguồn năng lượng nó không quá nhiều nhưng độ thuần khiết lại rất cao, không ngờ lại là một khối Đế Vương Lục có kích cỡ nhỏ, bằng khoảng 1 nắm tay.



Đừng nhìn một nắm tay mà khinh thường, chỉ cần là hàng Đế Vương thôi, dù nhỏ nhưng cũng rất có giá trị, thậm chí khối đá này có hạt khoáng vật nhỏ đều, kết cấu chặt chẽ, màu xanh thuần khiết, màu sắc phân bố đều, độ trong suốt cao, độ cứng lớn. Là thuộc hàng Đế Vương trong Đế Vương Lục. Một viên vô cùng hiếm có.



Mọi người khi nãy còn mất hết cảm xúc thì giờ này lại cực độ khiếp sợ, ai cũng muốn cầm vào xem thử nhưng Dương Tuấn Vũ rất nhanh tay cất vào một cái túi khiến tất cả đều trợn tròn mắt nhưng không dám nói gì. Đây là đồ của người ta nha, thích cho xem thì cho không thích cho xem là không cho xem, hắn là chủ, hắn có quyền.



Thấy Vương Lãnh hai mắt từ đờ đẫn đã chuyển sang có thần rồi nhanh chóng cùng đám đại lão gia chạy qua đây thì Dương Tuấn Vũ xua tay nói:



- Mấy vị đừng nóng, giờ mà xem phỉ thúy thì bao giờ mới xong? Các vị nên nhớ tôi vẫn còn mấy khối thạch nha, còn có khối 30 tỷ kia nữa. Đế Vương Lục cũng quý thật đấy nhưng nó bé vậy cũng không đáng tới 30 tỷ, phải xong xuôi hết rồi hãy xem. Tôi hứa lát nữa sẽ cho vào lồng kính để mọi người ngự lãm. Ok?



Mọi người thấy vậy cũng không tỏ vẻ bất mãn nữa, đúng vậy, hắn còn rất 5 khối thạch nữa, mà chưa hết, Kha Lạp tiên sinh còn tận mấy trăm khối nữa, nếu giờ cứ chú tâm vào một khối phỉ thúy thì e rằng không được hay ho cho lắm.



A Quân cười toe toét, hàng cực phẩm đã ra, hắn đã tự tin, thoải mái xuống đao hơn cho những khối đá tiếp theo.



Tiếp tới là một khối đá có kích thước cao khoảng 1m, bề ngoài xù xì, còn chưa rõ bên trong có vỏ tốt hay không, vậy mà Dương Tuấn Vũ cũng chi tiền ra mua, A Quân có chút tò mò, hắn không chậm trễ, từng nhát cưa xuống vừa uyển chuyển vừa sắc ngọt.



Ngay nhát cưa đầu xuống đã thấy một lớp lờ mờ vỏ màu cam nhạt, hắn nuốt ực nước bọt rồi tiếp tục từng nhát từng nhát cắt đi. Tới khi khối thạch còn khoảng một nửa thì đã lộ ra màu sắc phỉ thúy bên trong rồi, chẳng qua chưa rõ độ trong suốt và tính nguyên vẹn ra sao.



- Màu hồng …. Huyết … Huyết Mĩ Nhân, đứng đầu trong phỉ thúy màu Hồng. Ôi trời ơi.



Không cần A Quân nói, xung quanh đều là các cao thủ trong nghề, họ đều là người có mắt nhìn hàng. Khối đá lớn như vậy, khi mở ra lại là khối cao cấp nhất trong màu hồng phỉ: Huyết Mĩ Nhân.



Huyết Mĩ Nhân mặc dù không quý giá như Đế Vương Lục, nhưng độ hiếm lại không kém. Mà màu sắc này rất đẹp đối với các chị em phụ nữ, thậm chí nhiều lần đấu giá hội quy mô thế giới tổ chức tại Hong Kong, khối Huyết Mĩ Nhân còn được các đại phú bà săn đón nhiệt tình hơn.



Mà phụ nữ đã thích cái gì thì còn mạnh tay hơn nam giới nhiều lắm, còn những người không phải đại phú bà nhưng có chồng làm đại gia thì tất nhiên ông chồng vì chiều cục cưng của mình cũng không tiếc bỏ tiền tỉ ra mua lại nụ cười của mĩ nhân.



Huyết Mĩ Nhân xuất hiện với độ tinh khiết như thủy tinh, một khối lớn cỡ 50x40 cm, dưới ánh mặt trời nó phát ra ánh sáng hồng tinh tế làm mọi người đều xiêu lòng, còn những quý cô quý bà thì đôi mắt đã như muốn rớt ra rồi. Ngay lập tức, không ít người túm lấy hắn mân mê hỏi giá.



- Chàng trai trẻ, cậu bán cho tôi khối này, tiền bạc không thành vấn đề.



- Chị nói hay nhỉ, tôi cũng muốn mua, đấu giá đi, ai chi tiền nhiều hơn thì được.



- Đúng vậy, nó nhất định phải là của tôi.



- Mấy người dẹp qua một bên, tôi không lên tiếng lại tưởng tôi là người vô hình?
Trong các loại phỉ thúy, Đế Vương Lục còn được gọi là Ngọc Lục Bảo, là một loại ngọc cực kỳ quý hiếm, màu sắc thuần khiết nhất, nồng đậm nhất, trong trẻo nhất. Dưới những ánh sáng khác nhau, góc độ chiếu khác nhau nó lại phát ra những độ đậm và sắc điệu khác nhau, giá cả thì cao khỏi phải bàn.



Nhưng mà Đế Vương Lục vốn chỉ có màu xanh, giờ viên ngọc này lại có một nửa là màu tím, còn là loại vân nước nữa cực phẩm nữa, hoàn toàn không thua kém gì Tử Nhãn Tình cả.



Quả là hiếm thấy trên đời.



Không phải không có ngọc hai màu, cũng không phải không có ngọc hai màu cực phẩm, nhưng mà thường thì chỉ có một màu làm chủ, một màu khác chỉ là điểm xuyến vào thôi. Còn viên ngọc có hai màu lục và tím cân bằng, giống như hai vị Đế Vương đứng cạnh nhau thế này thì thật sự chưa từng nghe thấy bao giờ!



Vương Lãnh đăm chiêu suy nghĩ:



- Lục là Đế Vương Lục, mà tím được coi màu tím là màu của sự cao quý, màu tím cũng là màu Vương, cho nên cũng gọi là Đế Vương Tử. Đây chính là Đế Vương Song Sắc!



Vương lão kích động tới đỏ cả mắt:



- Là người yêu ngọc, lúc còn sống tôi có thể nhìn thấy một viên ngọc cực phẩm quý hiếm như thế này thì đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi! Không uổng! Không ổng công sống thêm vài năm a.



- Đế Vương Song Sắc...?



Tất cả mọi người đều nhìn viên ngọc với ánh mắt mê đắm, có người lộ ra vẻ tham lam, có người kích động, có người say mê, có người ghen tị, có người phức tạp, nhưng hoàn toàn không có ai dời mắt được khỏi viên ngọc đó.



- Vô giá...



Vương Lãnh thở dài.



Một viên ngọc này quả thực là vô giá, hiện tại không có một ai dám ra giá, thậm chí cảm thấy giờ mà ra giá là không biết lượng sức mình, cũng là coi thường viên Đế Vương Song Sắc này.



Người người khiếp sợ kinh hãi thì ở một bên, Kha Lạp đã tức muốn thổ huyết, lão không ngờ khối nguyên thạch này lại còn có thêm một màu tím vẹn toàn như vậy. Càng khiếp hãi bao nhiêu lão lại càng căm hận tên khốn kia bấy nhiêu. Thấy nụ cười đê tiện của hắn, Kha Lạp thầm thề trong lòng nhất định sẽ khiến thằng nhãi này chết không có chỗ chôn.



- Hừ.



Lão quay người bỏ đi, hôm nay đã không còn gì cần xem nữa rồi. 267 khối thạch kia chỉ là đám đá nát, có mở ra được một khối tốt đã là may mắn rồi, Đế Vương Lục, Tử Nhãn Tình, Đế Vương Song Sắc không thể có nhiều vậy, có một viên đã là siêu hiếm có, giờ có cả ba viên, lộc lá hôm nay đã bị tên khốn kiếp kia hút sạch, lão chẳng hi vọng gì vào mấy thứ đá vụn của mình rồi.



Có người cũng để ý Kha Lạp rời đi nhưng họ chỉ lắc đầu rồi thở dài, khối đá này ban đầu đã gần như trong túi hắn, vậy mà từ đâu lòi ra một tên nhãi dùng 30 tỷ rẻ mạt cướp đi. Có trách thì cũng trách lão nhát gan không dám theo, chứ nếu theo, 100 tỷ, 200 tỷ chỉ sợ vẫn không mua được một góc khối phỉ thúy Đế Vương Song Sắc kia.