Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
Chương 584 : Kích thích
Ngày đăng: 14:22 30/04/20
Hắn híp mắt cười:
- Điện thoại à. Được đấy. Nghe bọn mày nói, tao cũng thấy thú vị.
Hạ Phá Quân nhe răng nói:
- Thế nào? Có muốn tham gia không?
Dương Tuấn Vũ vuốt vuốt cằm:
- Tạm thời tao rất bận, tuy vậy, một số vấn đề bọn mày đau đầu biết đâu tao lại có cách. Trước mắt cứ về lập một bản kế hoạch chi tiết đi, sau đấy họp lại với nhau. Ừm, ba đứa mày, ai sẽ làm người đứng đầu?
Hạ Phá Quân trợn mắt:
- Cả ba đều làm giám đốc, sao phải nghĩ nhiều?
Dương Tuấn Vũ lắc đầu:
- Một ngọn núi không thể có hai hổ, không phải tao muốn chia rẽ gì tụi mày, mà tao nhắc nhở cho chúng mày biết, người dẫn đầu có vai trò rất quan trọng, nó sẽ định hướng cho cách phát triển sau này của công ty. Nếu có hai người, hai định hướng khác nhau thì chẳng phải sẽ làm công ty bị phân chia ra sao? Một thằng làm leader, hai đứa còn lại có gì thì góp ý, leader vẫn phải là người cuối cùng chốt hạ. Hiểu chưa?
Ba đứa cảm thấy Dương Tuấn Vũ nói rất có lý, nếu chẳng may cãi nhau, đứa nào cũng là sếp lớn thì đúng là không thể có hồi kết được, phải tìm ra một đứa có tiếng nói quan trọng nhất.
Ba đứa nhìn nhau một hồi, cuối cùng Hồ Tôn Sách nói đầu tiên:
- Tao không giỏi giao tiếp, mà làm sếp lớn thì phải thường xuyên đi câu mối cho công ty, liên hệ mua bán linh kiện cũng cần mồm mép, cái này tao tự nhận không bằng, vì thế, vị trí lớn nhất tao xin phép rút lui. Bảo tao làm sếp mảng máy móc, quy trình vận hành có lẽ hợp hơn.
Ngô Phúc Vinh gãi đầu:
- Tao cũng ngu khoản này, Phá Quân là đứa thích hợp nhất rồi.
Hạ Phá Quân mặt như bánh đa ngâm nước:
- Tao chỉ được cái miệng thôi, khả năng làm việc sao bằng hai đứa mày, sao tao dám nhận?
Dương Tuấn Vũ xua tay:
- Làm sếp tổng không nhất thiết phải là người giỏi nhất, quan trọng là khả năng lãnh đạo, khả năng truyền cảm hứng và đối nhân xử thế, trọng dụng người tài. Cái này tao thấy mày làm cũng được đấy. Tôn Sách chỉ hợp với mảng kỹ thuật, nó nhận ra điểm mạnh điểm yếu của mình là tao thấy rất mừng rồi. Về Phúc Vinh, mày quá hiền lành, nếu làm sếp sẽ bị người ta dắt mũi lúc nào không biết.
Còn Phá Quân, nói ra có chút không phải, nhưng mày đúng là đứa khôn lỏi, mồm mép tốt, mặc dù làm không được bao nhiêu, nhưng có tầm nhìn, có quyết đoán. Sếp là phải vậy, không quyết đoán, không bá đạo chút thì không được, lúc nào cần cứng mày cứng được, lúc nào cần mềm, cần luồn cúi mày cũng làm tốt. Vị trí này, mày cứ mạnh dạn mà nhận đi.
- Mấy vị này đều là hoa có chủ rồi, à quên, còn Tuyết Yên đấy, có muốn làm quen không?
Chu Văn Tuệ mặt nghệt ra, mọi người thấy thế thì cười phá lên vui vẻ, bầu không khí trở nên tự nhiên hơn nhiều.
Tuyết Yên e hèm:
- Hôm nay đáng lẽ nên gọi thêm chị Hà Linh đi mới đúng.
Chu Văn Tuệ nghe thế thì chột dạ, ho khan mấy tiếng:
- Ài, chỉ là đùa chút thôi mà. Tôi nhìn một lượt là biết đều là hoa đã có chủ rồi.
Dương Tuấn Vũ đợi mọi người vui vẻ làm quen với nhau xong, hắn bắt đầu tuyên bố lý do buổi gặp mặt ngày hôm nay.
- Hôm nay, Phá Quân, Phúc Vinh, Tôn Sách đang có một dự án Start up rất có tiềm năng, chỉ là nếu chỉ có ba người thì rất khó hoàn thành được, mình gọi mọi người tới đây là để xin ý kiến đóng góp, đồng thời, ai có hứng thú muốn tham gia thì nhiệt liệt hoan nghênh.
- Dự án Start Up tiềm năng? Sao không thấy anh nói gì?
Đình Lan nhìn chằm chằm Ngô Phúc Vinh trách.
Dương Tuấn Vũ giơ tay chặn lại:
- Nói trước nói sau không phải là vấn đề. Dù gì nó mới chỉ nằm ở mức ý tưởng thôi. Hôm nay mời bạn tới đây chẳng phải là để hi vọng biến ý tưởng thành thực tế sao?
Chu Văn Tuệ hăm hở:
- Start up là không thể thiếu tao rồi. Có vụ gì hot mà để mày quan trọng hóa như thế? Nhất định là rất thơm.
Nghe đứa bạn nối khó nói bóng nói gió, người khác không biết hắn có gia tài như nào, nhưng Chu Văn Tuệ thì lại chẳng những không biết mà còn biết rất nhiều.
Dương Tuấn Vũ ho khan mấy tiếng rồi nói thẳng:
- Start Up thành lập công ty sản xuất, lắp ráp điện thoại di động. Sao nào, có hứng thú với tương lai có điện thoại “Made in Vietnam” không?
Tất cả những người không biết thì đều giật mình sững sờ. Chỉ có Mai Tuyết Yên và Chu Văn Tuệ hơi sốc nhưng cũng dễ chấp nhận hơn một chút.
Vấn đề này, thực sự... có chút quá lớn rồi, quá vĩ mô rồi. Nhưng nó thực sự vô cùng... kích thích.