Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 596 : Những món quà từ boss

Ngày đăng: 14:23 30/04/20


Cuộc chiến với DG đến cũng nhanh mà kết thúc cũng nhanh, nhưng không ai có bất cứ dị nghị gì cả. Sát thủ là vậy, chiến đấu chính diện không thể hiện được hết tố chất của kẻ đó, lần này ra sân thực chất là muốn nhận được sự chỉ giáo của Boss, và khi đạt được mục đích, hắn tất nhiên không cần thiết ở lại dây dưa nhiều.



Tiếp sau trận chiến này, nhóm Demon cũng mạnh dạn lên thử sức. Dương Tuấn Vũ không có nhiều thời gian, và cũng không cần thiết phải lãng phí nó, hắn yêu cầu cả 7 người lên chiến đấu cùng lúc. Đây không phải là khinh thường họ mà là muốn kiểm tra tính phối hợp, trận thế của nhóm.



Và không để hắn thất vọng khi mà bọn họ chỉ là cấp độ Bá Tước nhưng nhờ dàn trận hợp lý, phối hợp rất ăn ý, khác biệt hoàn toàn lúc ở sa mạc nên đã giúp bảy người cầm cự và áp chế Đại Boss của họ được một phần.



Nhưng sự khác biệt không chỉ nằm ở chỗ cấp độ, mà còn cách biệt lớn ở kinh nghiệm chiến đấu, tư duy và nhãn quan của từng người. Khi một kẻ sinh tử chiến chịu áp lực từ nhiều đối thủ vượt trội hơn trong quá khứ đã giúp Dương Tuấn Vũ có cách tư duy khác biệt, chưa kể hắn còn luôn có một Triệu Cơ đứng sau tùy thời nhắc nhở.



Tuy vậy, bảy người đã thành công khi khiến Dương Tuấn Vũ xuất ra Độc Long Thương của mình, mặc dù, nó chỉ xuất hiện chớp nhoáng đã đánh tan đội hình nhưng việc này đủ khiến tất cả máu huyết sôi trào.



Lần đầu tiên bọn họ được chứng kiến sức mạnh khủng khiếp của cây Thương này, ngay cả Vân Tú cũng giật mình bất ngờ, huống hồ là những kẻ khác. Tiếng long ngâm như có như không ám ảnh tâm trí toàn bộ căn cứ, một uy áp vô hình khiến tất cả cúi đầu hàng phục.



Sau hôm nay, bọn họ đã biết, đại Boss của mình không chỉ mạnh mà là siêu cấp mạnh, hơn tất cả những đối thủ và những người mà họ từng tiếp xúc trong căn cứ hay lúc đi làm nhiệm vụ bên ngoài. Thành ra, một hạt giống tâm linh sùng bái đã bén rễ nảy mầm trong tâm trí các thành viên trong tổ chức.



Vừa xuống đài, Tuyết Yên đã chạy tới ôm chầm lấy anh cười hì hì giơ ngón tay cái nói:



- Anh thật quá tuyệt! Oa, cây Thương này thật lạ, anh cầm nó lên sân đấu từ khi nào vậy? Là em không để ý sao?



Vân Tú mỉm cười vuốt tóc cô:



- Không phải anh ấy cầm nó lên sân, mà trong lúc giao chiến, nó đã được triệu hồi tới. Nó cứ như là một vật sống vậy.



- Thật ư?



Tuyết Yên mở tròn đôi mắt đẹp long lanh kéo áo hắn nhìn ao ước, cứ như ngày xưa lúc còn bé kéo áo anh xin kẹo ngọt vậy.



Dương Tuấn Vũ véo véo má cô:


Nhóm 7 người kia thì không nhận được vũ khí, cũng chẳng nhận được nhà, nhưng mà là mỗi người một quyển tâm pháp tập luyện, và một quyển kỹ năng chiến đấu thích hợp với từng hệ riêng biệt.



Không cần phải nói, tất cả đều như kẻ sắp chết đói nhìn thấy một cái đùi lợn quay vàng thơm trước mặt, mỗi người hai quyển rất nhanh đã không còn thấy bóng dáng trên mặt bàn.



Quan sát thấy sự hài lòng của mọi người với món quà, Dương Tuấn Vũ nhếch mép cười:



- Tốt rồi. May là ai cũng thích. Giờ màn khích lệ đã qua, bắt đầu chuyển sang việc chính. Sắp tới tôi phải đi một thời gian không ngắn, căn cứ lần này giao lại cho Elise cùng các vị có mặt ở đây.



- Anh... Anh đi đâu?



Tuyết Yên lập tức lo lắng, bất an hỏi.



- Vấn đề tôi đi đâu hiện giờ không thể nói rõ với mọi người. Các vị chỉ cần tiếp tục rèn luyện, tìm cách nâng cao sức mạnh bản thân, và bảo vệ căn cứ an toàn là được. Đã rõ chưa?



- Rõ.



- Rõ. Xin Boss cứ yên tâm.



Dương Tuấn Vũ gật đầu lại tiếp tục:



- Theo dự đoán của tôi, sắp tới cục diện thế giới cả ngoài sáng và trong tối đều sẽ rất phức tạp, vì



thế, hãy tranh thủ thời gian này nâng cao khả năng chiến đấu của bản thân để tăng cơ hội sống sót về sau. Phải có giác ngộ tử vong, mới có giác ngộ sinh tồn. Mong tất cả các vị tướng lĩnh ở đây nhớ rõ lời khuyên này.



Mọi người đều trầm mặc, nhưng tất cả đều nhanh chóng bừng bừng ý chí chiến đấu.



Dương Tuấn Vũ thấy bọn họ xua tan được bóng ma tử vong trong lòng thì vui mừng, nếu cứ sợ chết e rằng chẳng được mấy trận dù có tài giỏi đến đâu cũng sẽ sớm muộn ngã xuống mà thôi.