Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 60 : Ngu ngốc

Ngày đăng: 14:16 30/04/20


P/s: Chúc anh em ngày chủ nhật vui vẻ nhé.



.......



- Tự tin lắm. Cũng nhau chiến đấu nào.



Các đồng đội còn lại không hề nghi ngờ gì về Hoành Viễn, họ chỉ biết hai hiệp đầu tiên cậu ta ghi được khá nhiều bàn thắng.



Tỷ lệ tính tới thời điểm hiện tại là 24-30 nghiêng về lớp 10C.



Trọng tài bắt đầu bằng pha ném phạt cho Đổng Quán, vì ông cho rằng Diệp Phàm đã phạm lỗi với hắn.



Đổng Quán nhìn Dương Tuấn Vũ cười đểu, hất hất hàm thách thức. Rồi cầm bóng đi vào vị trí ném. Hắn rất tự tin thực hiện động cú ném ngoài vòng 3 điểm.



Bóng đi vẽ một vòng cung rất đẹp, lọt trọn vào lưới của đội lớp 10A.



- Đổng Quán! Đổng Quán! Em yêu anh..



- Đổng Quán là số 1...



- Lớp 10C vô địch, 10C vô địch..



Đủ các lời cổ vũ vang lên. Dương Tuấn Vũ cũng bị không khí trong sân thể thao làm hơi choáng ngợp. Dù gì cũng là chơi bóng dưới con mắt của 3000 học sinh và giáo viên. Không hề đơn giản. Nhưng tinh thận lực hắn hơn người. Hắn rất nhanh ổn định lại. Tuy vậy, mình hắn không thể làm nên một trận bóng rổ được.



Dương Tuấn Vũ quay lại nhìn đồng đội, thấy họ đều hơi ủ rũ xuống tinh thần.



Không thể không nói, pha ném bóng từ ngoài vạch 3 điểm không chỉ làm tỷ số thêm chênh lêch (24-33) mà kỹ năng Đổng Quán và đồng đội của hắn thể hiện đã áp đảo tinh thần của đội mình.
- Hoành Viễn, cậu có biết chơi bóng không vậy? Cậu có biết quan sát đồng đội di chuyển không? Sao không chuyền bóng cho họ? Còn nữa, cậu ném rổ cái kiểu quái gì vậy. Ai dậy cậu cái kiểu lên rổ còn ném ra ngoài hả. Vô dụng, cậu còn gì để nói không?



- Em em...



- Ấp úng cái gì. Nếu cảm thấy không khỏe thì tôi sẽ thay người.



- Em rất khỏe. Không hề mệt. Em không cần thay người.



- Cậu không cần thay người nhưng tôi cần, đồng đội của cậu cần, khán giả cần. Cậu đang ném bóng vào mặt mọi người đấy cậu có biết không? Tôi không biết cậu đang giở trò gì, nhưng tôi sẽ không để một kẻ cố tình phá hoại một trận bóng rổ vào sân. Đã không giúp được đồng đội thì biến, đừng có làm cản trở người khác. Toàn trường đang nhìn vào mặt cậu, đang chửi vào mặt tôi đấy cậu có biết không? Biết không hả?



Thầy thể dục kiêm huấn luyện viên của lớp 10A – Đỗ Tiêu vừa thở vừa chửi ầm lên, nước bọt bay tung tóe vào mặt Hoành Viễn.



Hoành Viễn biết mình chơi xấu quá lộ liễu rồi, hắn cũng không thể cãi lại được giáo viên thể dục, vì gần như hôm nay ai cũng nhìn thấy bộ dạng xấu xí của hắn trên sân rồi.



Hắn ỉu xìu mặt, đi về phía ghế ngồi nghỉ, chẳng nói gì.



- Ài, oan ức cái gì. Được rồi, bây giờ thầy sẽ thay Hoành Viễn ra sân, nhưng chúng ta không có Center thứ 2. Em nào dám đứng ra đảm nhiệm? Hôm nay tôi sẽ cho các em thoải mái thể hiện mình, thắng thua không quan trọng, quan trọng là tinh thần thi đấu của các em. Toàn trường mấy nghìn con người đang dõi theo từng bước di chuyển của các em. Đấy chính là áp lực của cầu thủ, cũng chính là vinh dự lớn nhất của cầu thủ. Các em chỉ cần làm tốt, chơi nhiệt tình, như vậy là đủ. Hiểu chưa?



- Dạ hiểu.



Mọi người lấy lại tinh thần, hô lớn.



- Được rồi, thời gian nghỉ hiệp 3 còn rất ngắn, ai xung phong làm Center.



Dương Tuấn Vũ nhìn đồng đội của mình một lượt, ai cũng thích vai trò trung phong nhưng không phải thích là làm được. Vì vậy, ai cũng tự biết thân phận không dám đảm đương vai trò này.