Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 66 : Sự Thật

Ngày đăng: 14:16 30/04/20


Sau khi ăn uống vui vẻ xong, Dương Tuấn Vũ nói:



- À. Chuyện mở cửa hàng mọi người vẫn còn nhớ chứ. Chiều hôm qua người bạn của con đã giới thiệu một chỗ, nói là người họ hàng quen, trước đây mở nhà hàng nhưng giờ ông ấy đi sang Mỹ với con cháu hưởng tuổi già, nên bây giờ nhờ người bán hoặc cho thuê hộ. Hôm qua con tới xem, nơi đó rất được, giá thuê cũng không đắt. Mỗi tháng 3 triệu. Có thể trả theo từng tháng.



- Vậy hả, nhanh vậy đã tìm được rồi. Đúng là rất tốt. Con cần phải mời người ta đến để nhà mình làm cơm cảm ơn đấy nhé.



- Vâng, mẹ yên tâm, khi nào mở cửa hàng, anh ta sẽ cũng người thân đến ăn uống một bữa.



- Ừm, như thế cũng được. Vậy,…



- Nhìn mẹ hưng phấn kìa. Hì hì. Con bảo mà, mẹ còn vẫn còn rất trẻ đẹp, ở nhà không có hợp.



- Thằng nhãi này, còn trêu mẹ,..



- Được rồi, đừng cốc đầu con. Con nói. Nhà hàng đấy ở số 88 Vân Xã, ngã tư Vân Xã, cách đường Lê Văn Hưu khoảng 3km.



- À, khu đó à. Nơi đó rất gần khu dân cư mới, địa thế rất đẹp. Đúng là không nhờ bạn của con thì không thể dễ dàng tìm được.



- Vâng, con đến rồi. Nơi đó ngay ngã tư, đường rất thoáng, mặt tiền cũng khá ổn. Lúc ông ấy dọn đi cũng không mang theo đồ đạc gì. Còn nói là để lại cho người nào muốn mở cửa hàng ăn.



- Vậy thì tốt rồi, nhà mình cũng đỡ một khoản tiền mua thiết bị.



- Vâng, con cũng tuyển người cho mẹ rồi. Cũng mới tuyển 1 người bê đồ và dọn dẹp thôi. Nếu quán có nhiều người ăn thì mình sẽ thuê thêm sau. Hôm nay, thợ cũng đến đổi biển hiệu quán và dọn dẹp lại một chút rồi. Mai mẹ có thể làm bà chủ luôn được rồi.



- Nhanh như vậy à. Từ khi nào mà con trai mẹ tính toán chi ly vậy rồi.



- Hì. Con lớn rồi mà.




Giang Tấn cười mắng.



- Hì. Con cũng không còn nhỏ tuổi, chỉ là chưa phải lúc yêu đương gì.



Nghe con trai biết nhận thức thế ông cũng gật đầu. Ông nghĩ, nhà mình còn nghèo, ít nhất phải để con trai có công việc, sắm sửa nhà cửa một chút thì mới có thể để nhà thông gia không phản cảm.



Ông cười nói:



- Thế có chuyện gì mà gọi toáng lên. Nói đi xem nào.



Dương Tuấn Vũ thấy mọi người đã ngồi xung quanh bàn ghế phòng khách nhìn thẳng vào hắn xem hắn nói cái gì. Dương Tuấn Vũ cũng hơi gấp, không biết mình nói ra cha mẹ sẽ nghĩ thế nào. Thôi, không thể lừa người nhà được.



Thế là hắn bắt đầu nghiêm túc, kể lại quá trình từ lúc lên ý tưởng mua máy cũ bán giá thấp đến khi Tết dương lịch nói dối đi ra cảng Hải Phú đặt hàng. Sau đó lại nhờ bố mẹ Chu mập đăng ký một công ty, rồi đến tuyển nhân viên.



Hiện tại đã hoạt động được một tháng. Doanh thu 4 tỷ đồng/mỗi tháng. Nhưng hắn rất nhanh cho mọi người cân bằng lại một chút, đấy là giải thích đây là tiền gồm 50% cổ phần của Chu Văn Tuệ, tiền chi trả cho 13 nhân viên khoảng 40 triệu/tháng chưa tính thưởng. Chưa hết, còn phí vận chuyển, phí bảo hành, phí marketing… Chưa kể còn phí nhập hàng và đang mở thêm 7 chi nhánh trong toàn tỉnh Vĩnh Hà nữa.



Tóm lại nhìn 4 tỷ đồng thì lớn, nhưng trừ đi tiền vận hành công ty thì hắn cũng chưa có bao nhiêu. Chỉ có khoảng 50 triệu là có thể tự do rút. Muốn làm lớn không thể để công ty lúc nào cũng cạn ngân sách được.



Rồi mọi người vẫn đang mông lung ngơ ngẩn thì hắn lại nói tiếp:



- Ừm, con có biết lập trình web, vì vậy đã làm một website hướng dẫn dạy cách làm website trên mạng. Khóa học mỗi người tham gia cần đóng 250.000 đồng. Hiện tại có khoảng 300 người đăng ký. Sắp tới có tăng thêm không thì chưa nói trước được.



- Ngoài ra con cũng lập 1 kênh trên 1 website chuyên có những video được đăng lên đó, ừm, gọi à youtube, họ cũng trả phí cho người tham gia đăng video có nhiều lượt xem và nhiều người đăng ký theo dõi.



- Hì, hiện tại trong tay con đang có khoảng 130 triệu có khả năng rút ra chi tiêu. À. Nhà hàng của mẹ con cũng cùng một người chị ở công ty. Đúng, chính là chị Vân Tú mà con vừa nói. Chúng con bỏ tiền ra mua đứt quán đó rồi, khi nãy nói là thuê là không muốn mọi người hỏi tại sao con có tiền.