Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 76 : Diệp Minh Châu gặp nạn (p2)

Ngày đăng: 14:16 30/04/20


- Ưm.. ưm… ồ.. ốn… ả…ôi…a… (Đồ khốn thả tôi ra.)



- Em kêu nghe thật là hay. Giữ sức lát nữa hãy kêu.



Diệp Minh Châu quá hoảng sợ. Một người con gái như cô dù có thông minh, trưởng thành thế nào đi nữa thì vẫn là con búp bê nhốt trong nhà kính, chỉ biết nghe theo lệnh của cha. Có thể nói cô chỉ là một con búp bê bị hành hạ không hơn.



Bây giờ, gặp phải trường hợp như vậy, cô cũng chỉ biết giãy dụa hết sức.



Không biết do tên kia chủ quan hay là cô may mắn, tay hắn bịt miệng cô không cẩn thận lọt vào chiếc miệng nhỏ, nhưng răng không hề cùn. Cô cắn thật mạnh.



- A… con khốn.. dám cắn tao à.



“Đốp” Hắn tát cô một cái rất mạnh làm cô ngã văng ra. Sau đó lao đến định đè xuống.



Diệp Minh Châu thấy hắn lao đến, cô đạp loạn lên.



- A…



Tên tài xế vô dụng bị đá vào cẳng chân kêu lên đau đớn.



Nhân cơ hội đó, cô vùng dậy chạy đi.



Tên tài xế thấy cô chạy tập tễnh, chắc là đã ngã trẹo chân rồi. “Đúng là công chúa, vừa mới tát nhẹ cái đã ngã trẹo cả chân.”



Hắn cười ha hả, đuổi theo.



Diệp Minh Châu chạy được khoảng 50m thì hắn đuổi kịp, kéo cô lại, cho cô một cái tát như trời giáng nữa.



Mắt cô hoa lên, nước mắt đã chảy ra ướt đẫm khuôn mặt xưng hằn hai vết tay thật lớn.



Tên tài xế đè cô xuống, giật phăng cái áo khoác gió của cô, cười dâm đãng, hắn cúi xuống hôn hít…



Đang sắp chạm tới hai trái đào, thì không hiểu từ đâu bay tới một chiếc giày thể thao..



“Bốp”.. Lực ném rất mạnh làm hắn chảy máu mũi.




- Này, em nói có phải có người kêu cứu.



- Vâng, chính xác là có, là giọng một cô gái, hướng 165° theo la bàn tong đầu anh.



- Bác trai, bác đỗ xuống chút, cháu nghe thấy có tiếng kêu cứu ở hướng kia.



- Bác có nghe thấy gì đâu, cháu nghe lộn chăng?



- Không cháu chắc chắn, bác cho cháu xuống xe, tiền bác không phải trả lại.



- Này, chỗ này xuống là không bắt được xe đâu.



- Bác cứ đi trước, cháu qua đó xem sao. Cứu người không thể chậm được.



- Còn tiền thừa.



- Bác cứ cầm hết đi, cảm ơn lời giới thiệu của bác.



.. Hắn càng chạy theo hướng 165° thì càng cảm giác lòng nôn nóng. Trong đêm tối, tầm nhìn của hắn bị hạn chế, dù có được tăng lên thị lực cũng vô dụng trong màn đêm này. Chạy qua bãi đất được đào lên, cuối cùng hắn cũng lờ mờ theo hướng ánh sáng thấy cảnh trước mắt thì nóng mặt lên.



Hắn lao nhanh như một con báo, dùng tốc độ lớn nhất từ trước tới nay, hơn cả lúc luyện tập. Vì hắn nhìn thấy một người tên đàn ông đang đè một cô gái xuống, đang định hôn hít chỗ nhạy cảm. Mà dù đèn có yếu ớt đến đâu hắn chỉ cần một chút ánh sáng thì có thể nhận ra đó là cô bạn Diệp Minh Châu của hắn.



Thấy tên khốn này định cúi xuống hôn, hắn tháo nhanh chiếc giày, ném hết lực về phía mặt hắn.



Thật may là hắn đã ném trúng, tên kia đầu bị hất mạnh về sau. Dương Tuấn Vũ điên lên, lao tới cho hắn mấy cú đá trời giáng, sau đó lên gối thêm một cái. Tên kia đã nằm một chỗ, nôn thốc nôn tháo. Rồi im thin thít.



Hắn quay lại chỗ cô, nhìn thấy hai cái má xinh xắn in hai cái bạt tai thật đỏ, trong ánh sáng hiu hắt, má cô sưng lên, mắt cũng đã khóc đầy nước mắt. Chiếc váy ngủ hơi xộc xệch một chút.



Giọng Triệu Cơ vang lên:



- Cô ấy còn chưa bị làm sao. Chỉ bị chấn thương tâm lý và vết thương ngoài da.



Dương Tuấn Vũ biết cô không sao cũng thở phào, nhưng chợt nhận ra việc tổn thương tâm lý mới là nghiêm trọng nhất. Hắn thấy cô ngồi thẫn thờ, ôm mặt khóc.