Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
Chương 85 : Thành tích một năm của Dương Tuấn Vũ. Hẹn gặp mặt
Ngày đăng: 14:16 30/04/20
Vậy là lớp 10 đã kết thúc, bài kiểm tra cuối kỳ hôm nay cũng là buổi học cuối cùng. Dương Tuấn Vũ kết thúc năm học đầu tiên khi hắn được sống lại, hắn đã có thêm nhiều bạn bè, nhiều thành tích đáng ngưỡng mộ mà ngày trước hắn đã không thể, đúng hơn là không muốn làm.
Từ bên cạnh hắn nghe thấy giọng Chu bàn tử hô lớn:
- Hôm nay là ngày học cuối cùng rồi, cả lớp mình cũng bắt đầu bước vào kỳ nghỉ hè. Lớp chúng ta có một suất du lịch Phú Quan ( phía nam Việt Nam) vào ba ngày nữa (do trước đố đạt giải nhất trong sự kiện 10 năm thành lập trường). Tuy nhiên trước đó phải khiến tên nhà giàu mới nổi Dương Tuấn Vũ này nghèo đi một chút anh em thấy đúng không?
- Đúng thế.
Cả lớp cười vui vẻ nói.
Chuyện chẳng là, Dương Tuấn Vũ kết thúc năm học này với thành tích xuất sắc, mọi môn học của hắn đều được trên 9 phẩy. Cả môn Lý của thầy Đổng Văn Vinh (người luôn ghét hắn) cũng không còn cách nào khác phải cắn răng chấm đúng sự thật. Nếu chấm điểm sai, Dương Tuấn Vũ sẽ lên chất vấn. Làm đúng mà trừ điểm? Sẽ mất mặt với cả lớp, thậm chí, nhà trường sẽ bị học sinh và phụ huynh nói giáo viên còn không bằng học sinh.
Chưa hết, Dương Tuấn Vũ cũng đạt giải nhất kỳ thi học sinh giỏi cấp trường và cả cấp tỉnh nữa. Nghỉ hè xong hắn sẽ tham dự giải học sinh giỏi cấp quốc gia.
Tuy Dương Tuấn Vũ rất bận rộn rèn luyện sức mạnh, nhưng kiến thức cũng là thứ không thể bỏ được. Nhưng có một sự thật phũ phàng là: Những kiến thức cơ sở bây giờ đã quá đơn giản với hắn, thậm chí cả đại học cũng không hơn, tất nhiên đó chỉ là môn Toán-Lý-Hóa-Sinh, những thứ mà hắn cần học để phục vụ cho thiết kế vũ khí và y tế.
Trên chiến trường, không bác sĩ nào tốt hơn chính bản thân mình. Tuy hắn không phải thần y, nhưng những kiến thức căn bản cấp trung học này chỉ là cơ sở của những thứ Triệu Cơ bắt hắn hoàn thiện.
Còn cả đội bóng rổ cũng vô địch giải cấp trường, và những trận giao hữu với trường khác cũng thắng lợi áp đảo. Và Vũ Thần chính là biệt danh của hắn trên sân. Mỗi khi có một pha lên bóng hay ghi bàn, cái danh hiệu này cũng được khán giả hô lên.
Chính vì tất cả những điều đó, hắn phải khao một bữa ra trò. Ừm, giờ nhà hắn có biệt thự cũng không giấu được tiếng gió, một đồn trăm, trăm đồn nghìn. Đến cả bác lao công cũng biết hắn bây giờ là công tử giàu có. Chỉ duy nhất một điều, hắn làm giám đốc một tập đoàn lớn trong tỉnh Vĩnh Hà thì không ai biết. À, trừ con heo Chu Văn Tuệ.
- Ok. Tất cả đến nhà hàng Tuyết Yên ăn tối, sau đó đi karaoke Vĩnh Hằng chơi thỏa thích. Hẹn tất cả anh chị em lúc 6 giờ nhé.
- Yeah. Vũ Thần chủ chi anh em ơi. Mau về nhà tắm rửa sạch sẽ để đi ăn nhà hàng nào. Tao nghe nói nhà hàng này mới mở bán đồ ăn rất ngon. Nếu không đặt trước thì đến đợi nửa tiếng cũng không có bàn đâu. Mọi người nhớ đến sớm chút.
- Thế thì đi nhanh thôi. Sắp 5h rồi.
- Đi đi…
Sau khi mọi người tản ra hết, Diệp Minh Châu cùng hắn sóng vai đi trên đường. Chu mập đối với chuyện này đã không muốn làm cái bóng đèn, hắn chuồn rất nhanh, trước khi đi còn cười dâm, giơ ngón tay cái về phía hắn và nháy mắt một cái.
- Sao anh không hỏi Minh Châu một chút xem mai họ hẹn nhau ở đâu? Mà tên đó đến tận nơi này
thì phải thuê khách sạn rồi. Cô ấy mà hỏi được cả chỗ đó thì rất dễ dàng rồi.
- Ừm, sao đầu óc anh kém vậy, có thế mà cũng không nghĩ ra. Ok. Để anh hỏi.
…
Dương Tuấn Vũ thấy cô buồn buồn, cô cũng không đợi câu trả lời của hắn. Có lẽ Diệp Minh Châu cũng hiểu cho nỗi khó khăn của hắn nên chỉ coi như nói ra để lòng nhẹ nhàng hơn chút. Hắn hỏi:
- Mai mọi người định hẹn nhau ở đâu vậy?
- Cậu hỏi thế để làm gì? Gia đình anh ta đi ra ngoài có mang theo nhiều vệ sĩ xuất sắc đấy. Cậu đừng làm ẩu. Tớ chỉ đi ăn cơm thôi, sẽ không sao đâu.
- Cậu đừng suy nghĩ nhiều, mình cũng không ngốc mà lao ra ăn đòn đâu. Tớ chỉ hỏi cho biết thôi.
- Maria JK. Đó là tên nhà hàng ở phía bắc tỉnh. Nơi chuyên đón khách hàng cấp vip.
- Vậy cậu có biết hắn ở khách sạn nào chứ?
- Sao lại hỏi tớ địa chỉ khách sạn hắn? Cậu…
Thấy Diệp Minh Châu tức giận cắn môi, hắn biết là mình đã hỏi quá thô lỗ làm cô hiểu lầm rồi, hắn xua xua tay vội đính chính:
- Ý mình không phải như vậy, tớ chỉ hỏi cho biết thôi, để xem những kẻ sang trọng, có chức có quyền thì hay ở chỗ nào. Lúc nào đủ điều kiện tớ mua vài cái nghịch chơi.
- Nghịch chơi? “Phì” Diệp Minh Châu thấy hắn nói tỉnh bơ, mặt rất thật thà thì cô cũng phì cười.
- Ừm, tớ có nghe thấy ông ấy nói với cấp dưới của mình là cho người chiếu cố khách sạn Saphia. Chắc là hắn ở đó.