Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
Chương 91 : Trang bị mới của Dương Tuấn Vũ và Elise
Ngày đăng: 14:16 30/04/20
… Giải quyết xong vụ việc này, khi về đến nhà cũng đã 11 giờ đêm. Hắn gọi điện cho Diệp Minh Châu thì được biết bố cô rất không vui vì Lý Gia Huy đã hẹn gặp hai nhà ăn cơm mà lại có việc đột suất. Sau đó lại gọi điện báo gia đình có việc phải về Hà Đô gấp. Ông ấy vừa đập phá đồ đạc để trút giận.
Dương Tuấn Vũ cũng biết chắc chắn cô gái này lại bị cha mình mắng không ít rồi, nghe giọng cô vẫn còn khàn khàn vì khóc. Hắn đau lòng an ủi:
- Minh Châu đừng khóc nữa, dù sao việc hắn không đến là rất tốt mà. Không nên để ý mấy lời trách móc của ông ấy.
Diệp Minh Châu thấy hắn nói vậy, cô cũng nhớ ra điều gì đó, cô hỏi:
- Cậu làm gì anh ta vậy? Sao anh ta lại không đi được. Khi vợ chồng chú Lý đến có vẻ như không biết trước chuyện anh ta có việc bận gì.
- Hì, bí mật.
- Cậu còn giấu tớ làm chuyện xấu hả?
- Hì, cũng không có gì cả. Mình chỉ vẽ mấy cái hình lên capo xe, chọc thủng lốp xe và nhốt anh ta trong nhà tắm thôi. Nhưng không ai biết cả, cậu yên tâm. Ha ha. Chắc hôm nay hắn ta cũng hét khản cổ mà không có ai cứu. Sau gần 3 tiếng, bố mẹ hắn mới quay lại cứu hắn ra.
- Cậu thật là xấu. Nhưng mà sao cậu lại nghĩ ra mấy trò đó.
Đúng lúc này, giọng Triệu Cơ lại vang lên:
- Anh không được khai em ra đâu nhé. Không được vì sắc quên bạn.
Dương Tuấn Vũ thấy cô gái này bây giờ đã học xấu, thấy hắn gặp nạn thì cười vui vẻ, cười xong lại chọc vào chỗ đau cho hắn mấy cái rồi.
Tuy vậy, hắn đâu dám nói tên cô ra. Nói ra rồi giải thích với bà cô nhỏ này thế nào đây? Vì thế hắn nói:
- À, mình xem trên phim, ừm, chính là trên phim.
- Sao cậu có vẻ không chắc chắn thế, cậu nói dối tớ hả?
- À, đúng. À.. không không. Tớ nói thật.
Vì chuyến du lịch được phép đưa thêm người nhà đi cùng, tất nhiên chi phí tự thanh toán, nên Dương Tuấn Vũ kéo luôn Mai Tuyết Yên đi theo. Không thể để cô em nhỏ trong 2 tuần này cứ ở nhà bưng bê được. Từ khi chân cô bị bệnh, cô đâu có được đi nơi nào xa, càng đừng nói là đi du lịch. Mọi thứ đối với cô đều rất khó khăn. Có cơ hội tuyệt vời thế này, làm sao Dương Tuấn Vũ bỏ quên cô được.
Khi nghe thấy cô muốn ở nhà giúp cha mẹ, hắn đã phải họp cả gia đình, cùng cha mẹ khuyên gãy lưỡi cô mới chịu đi.
Em gái ngoan đã chịu đi, Dương Tuấn Vũ rất vui vẻ, hắn nhân tiện rèn sắt khi đang còn nóng, đưa cô đi mua cả chục bộ quần áo, có đồ biển, có bikini, có quần áo thường ngày. Ừm, kem chống nắng, kem chống côn trùng đốt là không thể thiếu. Hắn còn định tiện tay mua luôn cho cô mấy bộ đồ trang điểm, nhưng cô nói không cần, cô cũng ít khi phải đi đâu cần đến trang điểm.
Dương Tuấn Vũ nhìn lại em mình, thấy cô đúng là không cần phải dùng mấy cái đồ trang điểm này, chỉ mặt mộc đã đủ làm người khác ngẩn ngơ rồi. Môi hồng, răng trắng, mũi nhỏ xinh đủ cao, đôi mắt đen láy long lanh, lông mi cong dài, lông mày vừa phải. Mọi sự đều rất hài hòa.
À, quên, cần mua thêm giày dép, khăn tắm, xà bông…
Thế là hai anh em tay xách mấy chục túi đồ về làm cha mẹ cũng phải trợn mắt. Nhưng thấy đều là đồ cần dùng, họ cũng không trách mắng gì. Mẹ hắn còn quen miệng hỏi:
- Thế hết bao nhiêu tiền, mẹ cho.
Dương Tuấn Vũ cười hì hì, hắn nói:
- Mẹ cho con 10 triệu là đủ.
Giang Tấn thấy vợ mình còn quên mất thằng con đang làm gì, ông cười mắng:
- Cha mẹ vẫn còn đang làm thuê cho ông tướng đấy. Còn xin tiền mẹ. Không đứng đắn.
- Hì, mẹ bây giờ cũng là bà chủ rồi. Rất giàu có mà.
- Được rồi, không đùa nữa. Để cha mẹ giúp hai đứa chuẩn bị đồ, mai đi rồi, hôm nay ngủ sớm chút.
- Vâng.
…