Tổng Giám Đốc Và Anh Chàng Mở Khóa

Chương 5 :

Ngày đăng: 02:09 19/04/20


Hình Thiên ăn cơm nhà người ta, cũng tốt bụng quan tâm nửa thân dưới của người ta xong, nhìn thời gian không còn sớm nữa, hẳn là nên về: “Tôi về trước đây, hắc hắc đa tạ đã chiêu đãi.”



Lăng Hi Nghiêu cũng không lại giữ lại nữa, tự mình tiễn hắn ra tận cổng, vừa mới bước chân ra đường, Hình Thiên chỉ có một ý nghĩ: Nằm tào.



Hắn nguyên bản đậu xe trước nhà số mười sáu, thân xe dán đầy quảng cáo mở khóa bắt mắt, thế nhưng lại không cánh mà bay.



Thịnh Đức Gia Châu tùy tiện nhắm một chiếc xe thôi cũng đã trên trăm vạn, cớ sao phải là chiếc xe cà tàng của hắn, này có ý tứ gì?



Cuối cùng vẫn là Lăng Hi Nghiêu nhắc nhở: “Tiểu Thiên sư phụ, thời điểm cậu vào……có khóa xe sao?”



Hình Thiên vỗ trán, nguyên bản hắn định mở khóa cho bà cụ xong sẽ đi, ai ngờ sau đó là đổi khóa rồi lại ăn cơm, hắn liền quên luôn chuyện khóa xe.



Bất quá cứ cho là như vậy đi, Thịnh Đức Gia Châu không phải nổi tiếng là khu an toàn lắm sao? Như thế nào lại có trộm chạy tới thoải mái lái xe hắn đi vậy?



Lăng Hi Nghiêu lúc này giật tay hắn, chỉ sang nhà cách vách, Hình Thiên cũng phát hiện cổng nhà số mười sáu đang mở rộng, có thể nhìn thấy anh đèn rõ ràng trong phòng.



“Này không phải thói quen của bà.” Lăng Hi Nghiêu cẩn thận lắc lắc đầu, hai người trao đổi ánh mắt.



Hình Thiên hiểu ý, hai người đồng thời vọt sang, một người vào phòng, một người bởi vì thói quen nghề nghiệp mà dừng ở cửa xem xét — khóa không có dấu vết bị phá, nếu không phải lấy chìa khóa mở thì nhất định chính là cao thủ mở khóa như hắn.



Hình Thiên ở chỗ này cân nhắc, nghe thấy Lăng Hi Nghiêu ở bên trong gọi hắn. Hắn chạy vào, thấy bà cụ té xỉu dưới đất, trong phòng bị lật đến loạn thất bát tao, hiển nhiên là có trộm vào.



“Không phải đâu, tôi vừa mới đổi khóa.” Hình Thiên cảm giác cực không xong.



Vẫn là Lăng Hi Nghiêu bình tĩnh, nhanh chóng báo cảnh sát rồi gọi xe cứu thương, bệnh viện không liên hệ được với người nhà bà cụ, Hình Thiên đành phải cùng Lăng Hi Nghiêu ngồi chờ ngoài phòng cấp cứu, thẳng đến khi đối phương thoát khỏi nguy hiểm.



“Buổi chiều tôi còn cam đoan với bà, nói không có việc gì, ai ngờ đến tối đã xảy ra chuyện.” Hình Thiên ngồi ngoài, có chút uể oải nói.



“Này cũng không phải lỗi của cậu.” Lăng Hi Nghiêu an ủi hắn: “Huống hồ chân tướng còn chưa điều tra rõ ràng.”



Cảnh sát đến lấy khẩu cung hai người, Hình Thiên luôn luôn quan tâm về chuyện cái xe.



“Cảnh sát đại ca, anh xem xe của em còn có thể tìm về không?”



“Chúng tôi sẽ tận lực.” Cảnh sát dùng giọng điệu nghiêm túc trả lời.




“A? Nga……” Vị khách kia xoay người đi, thấy Lăng Hi Nghiêu cũng quay đi giống mình, vừa định mở miệng hỏi liền nghe từ phía sau truyền đến một câu: “Mở.”



Y kinh ngạc quay đầu, phát hiện người mở khóa chính là người y vừa nhận nhầm là học việc, hơn nữa tốc độ mở khóa thậm chí khiến y hoài nghi đến cùng là cửa có bị khóa hay không nữa.



Thấy khách hàng khuôn mặt đầy khiếp sợ, Lăng Hi Nghiêu hợp thời chen vào, anh chỉ vào Hình Thiên: “Vị này mới là Hình sư phụ.”



“A? A……” Đối phương a nửa ngày, rốt cuộc nghẹn ra một câu: “Hình sư phụ thật sự là tuổi trẻ tài cao, đúng là nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài a.”



Hình Thiên chuyển sang chế độ trang bức, hắn thản nhiên gật đầu một cái, không quay đầu lại lên thẳng xe, này nếu ở cổ đại thì chính là thiếu hiệp đầy khí chất, võ công Vô Song mà lại tịch mịch.



Lăng Hi Nghiêu thu tiền rồi đưa danh thiếp, lễ phép cùng đối phương nói lời tạm biệt, lúc này mới hộ tống Hình Thiên lên xe. Vị khách hàng kia nhìn bọn họ rời đi, mặt đầy biểu tình khâm phục không thôi.



Đợi khi xe chạy băng băng trên đường, Hình Thiên khí chất cao lãnh nhất thời không còn sót lại một mảnh, hắn vuốt tay lái, ngửa tới ngửa lui, cười đến vui vẻ. Đây chính là lần hắn trang bức tận hứng nhất, Lăng Hi Nghiêu phối hợp tài tình như dệt hoa trên gấm, quả thực so với Lưu thúc không biết cao hơn bao nhiêu bậc.



“Chơi vui không?” Lăng Hi Nghiêu cũng bị vẻ tươi cười của hắn làm vui lây, cười hỏi.



“Sảng khoái vô cùng.” Hình Thiên vẫn chưa thỏa mãn: “Anh mỗi ngày đều lái xe này, anh sẽ không hiểu.”



“Nếu cậu thích thì dùng thêm vài ngày.” Lăng Hi Nghiêu từ trong túi lấy ra một tấm thẻ: “Đây là thẻ đổ xăng, đi đến đâu cũng có thể dùng.”



Hình Thiên nhìn thẻ đổ xăng, vẫn là do dự một chút: “Tôi đều dùng xe của anh, còn dùng xăng chùa hẳn là cũng không nên?”



“Không sao, phí xăng dầu do công ty tôi chi trả, cậu không cần lo lắng.”



Hình Thiên vừa nghe có người chi trả, tự nhiên là sẽ không bỏ qua, vô cùng cao hứng tiếp nhận: “Vậy cám ơn, về sau anh tìm tôi mở khóa, tôi sẽ không thu anh tiền.”



Lăng Hi Nghiêu mím môi cười cười: “Vậy tôi đây nên quên mang chìa khóa vài lần rồi.”



“Anh mỗi ngày không mang theo chìa cũng được.” Hình Thiên mở máy định vị đường, âm thanh nổi như trong rạp chiếu phim lập tức vang lên trong xe, hắn nương theo giai điệu khẽ hát, dưới sự chỉ dẫn của máy định vị GPS, hướng tới mục tiêu kế tiếp xuất phát.



Tác giả có lời muốn nói: Biết vì sao bộ này ta không viết thành trường thiên không?



Công rất 2 (nhị, a.k.a ngố) ……