Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút!

Chương 121 : Thương tổn bụng của cô

Ngày đăng: 11:27 30/04/20


Nghe lời nói của Đường Hân, chị Dư cau mày, "Đường tiểu thư, phu nhân không làm vậy đâu......"



Đường Hân nghiêm nghị nói, "Tôi cũng hi vọng Tiểu Du sẽ không làm vậy, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt."



"Nhưng nếu phu nhân muốn lấy lòng tổng giám đốc, cô ấy hoàn toàn không cần phải đi tìm cô......" Hàm ý trong lời nói của chị Dư hiển nhiên là ám chỉ thực chất giữa Đường Hân và Đàm Dịch Khiêm hoàn toàn không có gì.



Đường Hân bởi vì không thể phản bác mà giữ vững im lặng, lúc này, một bóng dáng yểu điệu bước vào phòng làm việc, kèm theo giọng nói tức giận, "Dịch Khiêm, chẳng lẽ em còn phải nghi ngờ lời nói của Tiểu Hân sao?"



Người đến là Đàm Tâm, nhìn thấy Đường Hân ảm đạm cúi đầu, Đàm Tâm lập tức đỡ lấy bả vai Đường Hân, lạnh nhạt trợn mắt nhìn chị Dư.



Nhìn thấy Đàm Tâm, chị Dư cúi đầu, không dám nói nữa.



Đàm Tâm vỗ nhẹ nhẹ sống lưng Đường Hân tỏ vẻ an ủi, sau đó đi tới trước mặt Đàm Dịch Khiêm, ngẩng mặt nhìn Đàm Dịch Khiêm, "Dịch Khiêm, chị thật sự không hiểu, tại sao em phải kết hôn với Hạ Tử Du chứ? Kim Nhật Nguyên làm hại ba bây giờ còn nằm trên giường bệnh hôn mê bất tỉnh, mẹ cũng căm hận mẹ của Hạ Tử Du, chẳng lẽ em không thể bận tâm đến cảm nhận của ba mẹ ư? Lần trước chị và mẹ đến tìm Hạ Tử Du, em biết Hạ Tử Du phách lối thế nào không?"



Đối mặt với lên án của Đàm Tâm, tâm tình của Đàm Dịch Khiêm không hề dao động, anh lạnh lùng thốt ra, "Chị Dư, đưa họ ra ngoài!"



Chị Dư lập tức gật đầu, "Tiểu thư, tổng giám đốc cần yên tĩnh, hay là mọi người hãy theo tôi ra ngoài đi!"



Đàm Tâm tức giận, "Dịch Khiêm!!"



Đường Hân đi tới bên cạnh Đàm Tâm, khẽ nói, "Chị Tâm, chị biết tính tình Dịch Khiêm rồi đấy, chúng ta ra ngoài trước đi!"



Đàm Tâm tức giận giậm chân, bất đắc dĩ xoay người.



Nhưngkhi chị Dư đưa đám người Đàm Tâm đi ra ngoài, thư kí của Đàm Dịch Khiêm vội vã đi vào." Tổng giám đốc Đàm ——"



Đàm Tâm thấy vẻ mặt gấp gáp của thư ký mà dừng chân.



Thư ký đặt văn kiện khởi tố của tòa án lên bàn làm việc của Đàm Dịch Khiêm, run rẩy nói, "Đây là lệnh triệu tập của tòa án thành phố Y, bởi vì vụ án liên quan đến ngài nên tòa án thành phố Yyêu cầu ngài đến tòa án thành phố Y vào ngày hai mươi sáu cũng chính là ba ngày sau......"



Đàm Tâm nghiến răng nghiến lợi, "Tôi đã nói mà, người đàn bà Hạ Tử Du kia độc ác tới mức độ đó là cùng!"



Đàm Dịch Khiêm xoay người, lạnh lùng nhìn lệnh triệu tập của tòa án trên bàn làm việc, nói lạnh lùng, "Trợ lý Dư, chuẩn bị tối nay bay về thành phố Y."



Nghe lời nói của Đàm Dịch Khiêm, chị Dư và Đàm Tâm đều kinh ngạc, ngay cả Đường Hân muốn giữ im lặng cũng sững sờ.



Chị Dư kịp phản ứng, sau đó nói, "Tổng giám đốc, thật ra thì ngài không cần bay về thành phố Y, chuyện này luật sư sẽ xử lý......"



Lúc này Đàm Tâm cũng nhất trí với cách giải quyết của chị Dư, "Đúng vậy, chuyện đâu có gay go đến mức em cần phải bay tới thành phố Y!"



Thư kí của Đàm Dịch Khiêm khẽ thêm vào một câu, "Đàm tiểu thư, Tổng giám đốc phải bay tới thành phố Y, bởi vì phu nhânsẽ làm nhân chứng bên khởi kiện trên tòa án, nêntổng giám đốc phải ra tòa." Thư kí của Đàm Dịch Khiêm xem tin tức trên báo mới biết thì ra tiểu thư "Hạ Tử Du" mà cô từng tỏ vẻ vô lễ chính là vợ của Đàm Dịch Khiêm.



Nghe xong lời nói của thư ký, chị Dư kinh ngạc há hốc.



Đàm Tâm nhìn biểu tình của chị Dư, lạnh lùng cười một tiếng, "Chị Dư, bây giờ chị còn gì để nói thay Hạ Tử Du không? Hôm nay cô ta cũng ra mặt tố cáo Dịch Khiêm rồi, có phải chờ tới khi cô ta và Dịch Khiêm giằng cotrên tòa, mọi người mới có thể thấy rõ bản chất con người này không?"



Lúc này Đường Hânchìm vào suy nghĩ. Mục đích cô tới gặp Đàm Dịch Khiêm vốn là muốn tạo chút hiểu lầm giữa Hạ Tử Du và Đàm Dịch Khiêmvào giờ phút quan trọng này. Cô thật sự là không ngờ sự "hiểu lầm" này lại có thể biết trở thành sự thật, hơn nữa ngay cả cô cũng chưa từng nghĩ Hạ Tử Du lại có thể tuyệt tình như vậy, hành vi lần này hoàn toàn không phù hợp với Hạ Tử Du vẫn luôn thiện lương đến ngu xuẩn trong lòng cô.



Chị Dư rầu rĩ nhìn Đàm Dịch Khiêm...... Chị Dư đã từng kiên định cho rằng Hạ Tử Du không liên quan đến những chuyện này, song,sau mọi chuyện dường như chị cũng bắt đầu dao động phần nào.



-----



Las Vegas.



Kim Trạch Húc không ngừng gõ nhẹ cửa phòng Hạ Tử Du, "Tử Du, em mở cửa ra......"



Liễu Nhiên ghé vào cửa lắng nghe, bởi vì không nghe được bất cứ âm thanh gì mà ngước mắt ngây thơ nhìn Kim Trạch Húc, "Chú Trạch Húc, tại sao mẹ đóng cửa vậy?Có phải mẹ giận chú không?"



Kim Trạch Húc ôm Liễu Nhiên lên, nhẹ giọng dụ dỗ nói, "Liễu Nhiên, chú Trạch Húc có lời muốn nói với mẹ con, yên tâm, chú Trạch Húc không chọc giận mẹ con đâu, con ngoan ngoãn xuống lầu dưới chơi đi, chút nữa mẹ con xuống liền!"



Liễu Nhiên vẫn luôn thích Kim Trạch Húc, sau khi nghe lời nói của Kim Trạch Húc, Liễu Nhiên khéo léo gật đầu, "Được."



Ngay sau đó người giúp việc ôm Liễu Nhiên khỏi tay Kim Trạch Húc.



Sau khi hành lang yên lặng trở lại, Kim Trạch Húc thôi không gõ cửa nữa, kiên nhẫn nói, "Tử Du, anh biết em vẫn còn giận anh, nhưng xin em sau khi hết giận hãy ra gặp anh, một mình em ở bên trong anh rất không yên lòng......"



Bên trong phòng, Hạ Tử Du ôm đầu gối dựa vào cánh cửa, mắt đã thấm đẫm những giọt lệ.


Nhưng mặc dù ánh mắt Đàm Dịch Khiêm đã rời di, Hạ Tử Du vẫn có thể cảm thấy như có ánh mắt lạnh lùng ghim chặt trên người mình, làm cho cô cảm thấy nặng nề.



Quan toà bắt đầu tuyên bố mở phiên toà.



Suốt hai giờ thẩm vấn, Hạ Tử Du trình bày hết tất cả với tòa án, bởi vì có nhân chứng, vật chứng, tình thế cực kỳ bất lợi cho Đàm Dịch Khiêm.



Chị Dư ngồi ở vị trí bồi thẩm mà hoảng hốt, cô không thể tin người phụ nữ xinh đẹp lên án Đàm Dịch Khiêm lưu loát trước tòa lại là Hạ Tử Du mà cô quen biết.



Aston không đưa ra được chứng cứ có lợi cho Đàm Dịch Khiêm, nên toà án thẩm vấn được một nửa, Aston yêu cầu tạm nghỉ.



Quan toà đồng ý, cũng theo trình tự bình thường quyết định ba ngày sau sẽ tiếp tục thẩm vấn.



Khi quan tòa tuyên bố tạm nghĩ, Kim Trạch Húc vội vã di chuyển tới bên người Hạ Tử Du, tay của anh rất tự nhiên đỡ lấy bả vai của Hạ Tử Du, nhìn Đàm Dịch Khiêm bằng ánh mắt đề phòng.



Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm quét qua bàn tay vịn trên bả vai Hạ Tử Du của Kim Trạch Húc, sau đó đeo kính lên, đứng dậy rời khỏi.



Chị Dư nhìn vẻ thân mật của Kim Trạch Húc và Hạ Tử Du, rốt cuộc xoay người không thể nhịn được nữa mà nói với Hạ Tử Du, "Hạ tiểu thư, cô thật sự rất khiến tôi thất vọng......" Trong đầu chị Dư thoảng qua dáng vẻ lạnh nhạt lên án Đàm Dịch Khiêm vừa nãy của Hạ Tử Du, hốc mắt chị Dư nhuộm đỏ, khổ sở lên tiếng, "Tôi thật sự hối hận đã giúp cô, tôi hoàn toàn không nên nói tốt cho cô trước mặt tổng giám đốc như vậy. Có lẽ cô cảm thấy trả thù tổng giám đốc không có gì đáng trách,nhưng cuối cùng có một ngày cô sẽ biết, cô đã tự tay đẩy tổng giám đốc đi, cho dù về sau cô muốn quay đầu lại cũng không thể......"



Hạ Tử Du ung dung đứng tại chỗ, không lên tiếng đáp lại.



Trước khi xoay người đi, chị Dư để lại câu nói cuối cùng, "Đúng rồi, cô chính là vợ của tổng giám đốc, coi như về sau muốn ly hôn, tôi cũng hi vọng cô nên xem lại hành vi cả mình."



Lòng Hạ Tử Du co rút đau đớn bởi vì lời nói của chị Dư, cô nghĩ nếu lúc này không có Kim Trạch Húc đứng bên cạnh, có lẽ cô đã không thể chống đỡ được nữa.



-----



Hai ngày sau.



Hạ Tử Du không thể ngờ rằng Kim Trạch Húc chỉ rời khỏi trong chốc lát, những người vệ sĩ mà Kim Trạch Húc ra lệnh đứng ngoài cửa phòng bảo vệ cô đều bị thuộc hạ của Đàm Dịch Khiêm giải quyết, mà giờ khắc này những người này lại ép cô vào buồng xe, dĩ nhiên, Liễu Nhiên cũng đã bị ôm đi.



Khách sạn Tứ Quy,Hạ Tử Du bị người đẩy vào phòng của Đàm Dịch Khiêm.



Trên ghế salon, Liễu Nhiên mừng rỡ ôm lấy Đàm Dịch Khiêm, "Ba ——"



Đàm Dịch Khiêm hôn nhẹ lên vầng trán non nớt của Liễu Nhiên, gương mặt tuấn dật lộ vẻ thương yêu của người cha mà Hạ Tử Du cực kì hiếm thấy.



Liễu Nhiên chú ý tới Hạ Tử Du, cô bé lập tức bò xuống khỏi người Đàm Dịch Khiêm, hoạt bát chạy tới bên người Hạ Tử Du, đưa tay ôm lấy đùi Hạ Tử Du, "Mẹ, ba tới tìm chúng ta rồi......"



Thật ra Hạ Tử Du đè nén giọt nước mắt sắp hình thành mà đỏ bừng, cô mỉm cười ôm lấy Liễu Nhiên,nói dịu dàng, "Cục cưng,ba mẹ có chuyện muốn nói, con xem trên giường có thú bông, con ra chơi có được không?"



Liễu Nhiên hiểu chuyện gật đầu, sau đó bò lên chiếc giường lớn duy nhất trong căn phòng, ôm con thú bông còn lớn hơn người vui vẻ không thôi.



Hạ Tử Du dĩ nhiên còn nhớ rõ con thú bông này, đây là con thú bông hai năm trước cô thích, lúc ấy Đàm Dịch Khiêm còn giễu cợt cô còn chưa trưởng thành, nhưng đến tối thì trên giường đã có thú bông siêu lớn này......



Khẽ lắc đầu để gạt bỏ hồi ức trong đầu,Hạ Tử Du nhìn thẳng về phía Đàm Dịch Khiêm, "Anh biết là anh không thể làm gì tôi, ngày mai toà án sẽ thẩm vấn. Nếu như tôi xảy ra chuyện gì, anh không thoát được đâu!"



Đôi mắt đen sâu thẳm âm u của Đàm Dịch Khiêm liếc nhìn Hạ Tử Du, khóe miệng nâng lên một nụ cười tự nhiên, "Thế nào, hiện tại ngay cả đến gần tôi một bước cũng không dám?"



Nghe giọng nói lạnh lẽo như thể đến từ hầm băng mùa đông của anh, thân thể cô không khỏi khẽ run lên.



Đàm Dịch Khiêm chợt đứng lên.



Hạ Tử Du có thể cảm thấy hơi thở lạnh lùng nguy hiểm của Đàm Dịch Khiêm như một lưỡi đao bén nhọn tới gần cô, cô sợ hãi lùi về sau một bước.



Đàm Dịch Khiêm nhìn xuống cô từ trên cao, đứng vững vàng trước mặt Hạ Tử Du, nhưng không có bất kỳ động tác gì, khóe miệng hơi nhếch lên, "Cô sợ cái gì?"



Đôi tay Hạ Tử Du chống lên mặt tường sau lưng, cố gắng duy trì bình tĩnh.



Đôi mắt đen tĩnh mịch khó dò của Đàm Dịch Khiêm từ từ híp lại, ánh mắt quỷ quyệt nhìn chằm chằm vào gương mặt trắng nõn không tì vết của Hạ Tử Du,như thể mang theo đau xót vươn tay nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt xinh đẹp của Hạ Tử Du, cười lạnh ra tiếng, "Tôi đang suy nghĩ, mỗi đêm khi cô ở bên tôi, có phải trong đáy lòng đều hận không thể róc xương róc thịt tôi hay không?"



Nhiệt độ lạnh như băng trên ngón tay của Đàm Dịch Khiêm truyền tới trái tim Hạ Tử Du làm cô cảm thấy run rẩy, khi tay của Đàm Dịch Khiêm dừng ở cằm cô thì cô đột nhiên nhớ lại hồi ức hơn hai năm trước, cô còn nhớ rõ sức lực khi anh bóp cổ cô......



Nên, giờ khắc này, cô chợt đẩy anh ra, sợ hãi mà mắng, "Khốn kiếp!!"



Anh đột nhiên đè mạnh cô vào vách tường trắng tinh sau lưng,nói lạnh lùng, "Hạ Tử Du, tôi nói rồi, nếu như muốn xuống Địa ngục, vậy thì hãy cùng xuống!"



Hạ Tử Du cảm thấy bụng đau đớn vì sự đè ép của Đàm Dịch Khiêm, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt vì đau đớn, cô chợt ôm bụng, thân thể từ tự trượt xuống dọc theo bức tường trắng......