Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút!

Chương 139 : Buổi tối bị lừa đi khách sạn

Ngày đăng: 11:28 30/04/20


Từ ngày Đan Nhất Thuần rời khỏi căn hộ của Hạ Tử Du, cuộc sống Hạ Tử Du cũng khôi phục trở lại yên tĩnh như bình thường.



Suốt một tuần lễ, Đàm Dịch Khiêm cũng không xuất hiện trong cuộc sống của cô, Hạ Tử Du mỗi ngày đều giam mình trong căn hộ, cô thường xuyên nghĩ về con đường mờ mịt mà cô phải đi sau này.



Trong khoảng thời gian này Hạ Tử Du có gọi điện cho Kim Trạch Húc, lần đầu tiên cô còn có thể kết nối được điện thoại, nhưng sau đó cô hầu như là cô không thể nào gọi vào điện thoại Kim Trạch Húc được nữa. Cô nhận thấy rõ lần này Kim Trạch Húc thật sự rất thất vọng về cô, cô vốn muốn giải thích rõ ràng với Kim Trạch Húc, nhưng sau mấy ngày yên tĩnh suy nghĩ, cô đột nhiên không còn muốn giải thích với Kim Trạch Húc nữa…



Bởi vì giải thích đã không còn ý nghĩa, cô ngược lại thấy rằng, nếu như lần này Kim Trạch Húc thật muốn không bao giờ quan tâm tới cô nữa, đối với Kim Trạch Húc mà nói thì đây cũng là chuyện tốt, nói cho cùng những điều Kim Trạch Húc muốn cô vĩnh viễn không thể cho được, nếu để anh bị tổn thương, chẳng thà khiến Kim Trạch Húc thất vọng về cô mà dần dần buông tay cô ra.



Trên thực tế, trong một tuần này cô nên lựa chọn rời khỏi Los Angeles, nhưng trong lòng cô vẫn đang do dự… Không phải bởi vì những lời nói của Đan Nhất Thuần với cô ngày đó mà khiến cô muốn thay đổi quyết định, mà bởi vì cô biết rõ, nếu cô rời khỏi Los Angeles cô rất khó có thể tìm được một công việc thích hợp, cô không thể vì giận dỗi nhất thời với Đàm Dịch Khiêm mà khiến cho nửa đời sau của cô phải chịu cảnh khốn khó.



Cô rốt cuộc có muốn tiếp tục ở lại Los Angeles hay không? Cô biết rõ Đàm Dịch Khiêm không phải là người thất hứa, nếu cô muốn vào Đàm thị nhất định sẽ không có vấn đề gì, nhưng mà nếu cô vào Đàm thị, giữa cô và Đàm Dịch Khiêm có thể hòa bình hay sẽ tiếp tục kéo dài mối quan hệ không rõ ràng?



Cô thật sự không muốn tiếp tục kéo dài mối quan hệ không rõ ràng với anh.



Những lời nói của Đan Nhất Thuần khiến cô rối trí, cô sợ nếu cô tiếp tục nữa, cô sẽ hành động không lý trí mất… Nhưng cô tuyệt đốt không thể cho phép mình xuất hiện trong tình trạng như vậy, cô nhất định phải để cho lý trí chống lại tình cảm trong lòng.



Chiều hôm đó, Hạ Tử Du đột nhiên nhận được điện thoại của bộ phận nhân sự "Đàm thị".



Bộ phận nhân sự hỏi cô lúc nào thì có thể chính thức vào công ty đi làm, cô vốn đang do dự, từ nay về sau có thể ổn định công việc, lại có thể ở lại Los Angeles, cuối cùng Hạ Tử Du cũng đồng ý nhận lời vào công ty.



Vì vậy, ngày kế tiếp Hạ Tử Du liền đến văn phòng Đàm thị nhận việc.



Hạ Tử Du vốn đã chuẩn bị tinh thần bị các đồng nghiệp trong công ty chế nhạo cô khi gặp mặt, nhưng không ngờ, cô đi vào công ty hoàn toàn giống những nhân viên mới, mọi người đối xử với cô khách sáo lễ phép như đối với đồng nghiệp mới, khiến cho cô đang căng thẳng cũng cảm thấy nhẹ nhõm không ít.



Cô cảm thấy kết quả như vậy quả thực rất tốt. . . . . .



--------



Ngày thứ ba bước chân vào Đàm thị, cô nhận được điện thoại của chị Dư.



Chị Dư muốn mời cô đến sân khấu kịch nhi đồng xem Liễu Nhiên biểu diễn, cô vui mừng không thôi, cho nên cô xin nghỉ, lập tức thuê xe đến sân khấu kịch nhi đồng.



Cô đến sân khấu kịch nhi đồng đúng lúc chị Dư cùng Liễu Nhiên chuẩn bị lên sân khấu, sợ ảnh hưởng đến buổi biểu diễn, cô hồi hộp khẩn trương ngồi ở hàng ghế sau nhà hát.



Trước buổi diễn mười phút, chị Dư xuất hiện trước mặt cô.



Cô rất cảm động, vui vẻ nhìn chị Dư, không ngừng nói cám ơn.



Giọng nói chị Dư vẫn như trước kia, vẫn lạnh lùng lãnh đạm, trong ngữ điệu rõ ràng không còn cảm thấy bất mãn với cô như trước nữa, chị Dư chậm rãi nói: “Hạ tiểu thư, là tổng giám đốc bảo tôi mời cô đến xem Ngôn Tư tiểu thư biểu diễn, chúng tôi đã chuẩn bị chỗ ngồi cho cô, cô ngồi hàng trước đi, như vậy có thể dễ dàng nhìn thấy Ngôn Tư tiểu thư biểu diễn.”



Hạ Tử Du không dám tin, hai mắt ngạc nhiên mở to: “Có thật không?”



Chị Dư gật đầu: “Đúng vậy, đây là việc tổng giám đốc đã căn dặn.”



Lúc này Hạ Tử Du có chút do dự: “Nhưng mà…” Cô cảm thấy dường như cô không thoải mái khi ngồi hàng ghế đầu, dù sao trước đây cô cũng từng nhìn thấy hình ảnh ba người bà Đàm cùng Đàm Dịch Khiêm, Đan Nhất Thuần ngồi ở hàng ghế đầu, cho nên cô sợ sự xuất hiện của cô lần này sẽ khiến cho bà Đàm cảm thấy không vui.



Dường như đoán được suy nghĩ của Hạ Tử Du, Chị Dư lãnh đạm nói: “Hạ tiểu thư, cô cứ yên tâm, sáng hôm nay bà chủ tham gia một hoạt động công ích quan trọng, vì vậy nên bà chủ không thể đến xem Ngôn Tư tiểu thư biểu diễn.”



Hạ Tử Du khẽ mỉm cười với chị Dư: “Cám ơn chị!”



Ngay sau đó chị Dư liền dẫn Hạ Tử Du đến hàng ghế trước.



Hàng ghế trước nhìn qua đã có khá nhiều người ngồi, chỉ có bên cạnh Hạ Tử Du là còn mấy chỗ trống, chỗ này có thể được coi là chỗ quan sát sân khấu tốt nhất, tầm mắt của cô không hề bị che khuất, có thể dễ dàng nhìn thấy Liễu Nhiên giống như một tiểu công chúa ở trên đài, từ trong đáy lòng cô cảm thấy rất hồi hộp hưng phấn, đối với một đứa trẻ nhỏ tuổi như Liễu Nhiên mà có thể diễn kịch ở đây thật khiến cô cảm thấy rất tự hào.



Cô biết hôm nay Liễu Nhiên đại diện trẻ em nhà hát kịch biểu diễn đêm chung kết, tuy cô cảm thấy biểu diễn kịch không nhất thiết phải đạt giải quán quân, nhưng nếu quả thật giành được giải quán quân, cô nhất định sẽ rất vui mừng.



Thấy Liễu Nhiên đưa mắt nhìn về phía cô, cô quơ quơ hai tay như muốn chào hỏi với Liễu Nhiên, Liễu Nhiên lễ phép nhìn cô mỉm cười, sau đó cùng giáo viên đi vào phía sau sân khấu.



Hạ Tử Du hồi hộp chờ đợi buổi diễn bắt đầu, bởi vì có thể thoải mái nhìn cô con gái nhỏ của mình biểu diễn, Hạ Tử Du có vẻ kích động lạ thường, cô không chú ý tới đã có người ngồi xuống bên cạnh cô từ lúc nào.



Lúc vở kịch chuẩn bị bắt đầu, cả hội trường im phăng phắc, Hạ Tử Du đang trông ngóng đến lúc Liễu Nhiên biểu diễn thì cô phát hiện ra bên eo của mình không biết lúc nào đã có bàn tay của người nào đó ôm lấy.



Nghĩ là tên háo sắc nào đó, cô lập tức tóm lấy bàn tay đang ôm lấy thắt lưng mình, mặt đen lại nhìn người bên cạnh mình, thế nhưng… gương mặt Đàm Dịch Khiêm gần trong gang tấc dù đeo kính đen nhưng vẫn có thể nhìn ra gương mặt tuấn tú của anh.



Vẻ mặt sững sờ.



Thân thể Hạ Tử Du nhất thời hơi chấn động, cô cố gắng dùng sức gỡ bàn tay Đàm Dịch Khiêm trên eo mình, giãy giụa kịch liệt phản ứng: “Anh buông tôi ra!”



Đàm Dịch Khiêm chậm rãi dựa lưng vào thành ghế, bàn tay của anh hoàn toàn không có ý muốn buông eo cô ra, nhẹ nhàng thản nhiên nói: “Em phải biết xem kịch cần nên giữ im lặng.”



Hạ Tử Du muốn gỡ bỏ tay Đàm Dịch Khiêm ngay lập tức nhưng phát hiện lúc này những người ngồi xung quanh đang nhìn cô bằng ánh mắt buồn bực, động tác của cô nhẹ nhàng hơn, nhìn anh chằm chằm, nhỏ giọng nói: “Sao anh lại có thể vô lại như vậy?”



Đàm Dịch Khiêm ôm chặt eo của Hạ Tử Du, bỗng nhiên ghé vào tai cô nói: “Em muốn yên tĩnh xem biểu diễn hay muốn cùng anh ra ngoài giải quyết vấn đề này?” Ý tứ của anh, chính là quyết tâm không buông tha cô.



Lúc này âm thanh biểu diễn đã bắt đầu vang lên, cuối cùng Hạ Tử Du chỉ có thể lựa chọn cắn răng chịu đựng mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.



Vở kịch lần này là câu chuyện cô bé lọ lem và hoàng tử, Liễu Nhiên bắt đầu bước ra cả hội trường cũng không kinh ngạc, nhưng nhìn bộ dạng đáng thương lúc nhập vai biểu diễn của Liễu Nhiên khiến Hạ Tử Du đau lòng không ngớt.



Hạ Tử Du hết sức chăm chú theo dõi Liễu Nhiên biểu diễn, cũng từ từ quên cả eo đang bị người nào đó nắm giữ, đến cảnh cô bé lọ lem nhận được phép thuật của bà tiên biến thành công chúa xinh đẹp ngồi xe bí đỏ đến gặp hoàng tử, Hạ Tử Du xúc động thốt lên: “Liễu Nhiên thật xinh đẹp…”



Đàm Dịch Khiêm nghiêng đầu qua, nhìn khuông mặt vui sướng của cô, rất tự nhiên hôn lên má cô một cái, nhẹ giọng nói: “Con gái chúng ta đương nhiên xinh đẹp!”



Hạ Tử Du hoàn toàn chìm đắm vào vở kịch tuyệt vời của Liễu Nhiê biểu diễn trên chính giữa sân khấu sáng rực, theo bản năng gật đầu đáp lại Đàm Dịch Khiêm: “ Ừ, ừ!”



Mấy giây sau, Hạ Tử Du mới kịp thời phản ứng, cô chợt quay mặt nhìn Đàm Dịch Khiêm, lúc này Đàm Dịch Khiêm vẫn bình tĩnh nhìn Liễu Nhiên biểu diễn trên sân khấu, nhớ lại nụ hôn anh vừa mới hôn bên má, khuôn mặt cô dần dần nhuộm đỏ, xấu hổ không dứt.




"Á. . . . . ." Không có thói quen tiếp xúc thân mật, cô muốn giãy dụa, cô muốn kháng cự, nhưng đều bị anh khống chế.



Đàm Dịch Khiêm nắm chặt cổ tay nhỏ bé của cô, không cho phép cô sẽ có hành động thiếu suy nghĩ nào kế tiếp, bờ môi mỏng quyến rũ chậm rãi di chuyển lên chiếc cổ trắng ngần của cô, giọng nói ra có chút ồ khàn: “Anh không có tính nhẫn nại tốt như vậy, bây giờ anh chỉ muốn mỗi ngày em đều phải ở bên cạnh anh.”



"Đồ điên. . . . . ."



Ngón tay của cô vừa mới nhẹ cử động, liền lập tức bị anh bắt lấy, anh cúi đầu, dùng đôi mắt đầy mê hoặc của mình nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô không rời, khàn khàn nói: “Nói cho anh biết, em vẫn còn yêu anh…….”



Cô ngước mắt nhìn lên, bình tĩnh nhìn gương mặt anh tuấn của anh say mà như thể không say, hai gò má bắt đầu phình lên vì tức giận.



Đúng thật là anh cũng có chút hơi say, nhưng lúc nằm ở trong căn phòng, khi nhìn thấy cô quay trở lại, anh không thể nào kiềm chế được xúc động… Anh rất muốn biết, cô còn để ý anh hay không?



"Nói." Anh nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đen sâu thẳm như có thể thấu hiểu cả con người cô, nhưng lại không thể nhìn thấu trong lòng cô đang nghĩ gì.



Cô đưa đầu quay sang hướng khác, trong lòng đang rối loạn không thôi.



“Bây giờ em không nói cũng không sao, anh sẽ làm cho em chính miệng nói ra….” Lời vừa nói xong, anh cúi đầu không chút kiêng nể hôn tới tấp lên môi cô, thuận theo khát vọng ở sâu trong lòng, trăn trở gặm mút đôi môi đỏ mọng ngọt ngào mềm mại của cô.



"Ưm. . . . . ."



Một tiếng rên rỉ nỉ non từ môi cô bật ra, cô dùng hết sức của mình muốn chống cự lại anh, nhưng giờ phút này, anh hoàn toàn không cho phép cô có cơ hội nào được nhúc nhích, anh vững vàng khóa chặt lấy cô.



Hai người càng hôn càng không thể ngừng, giữa bọn họ đều có một loại cảm giác khác lạ không thể khống chế đang sôi sục lan tràn.



Cô muốn kháng cự lại tính bá đạo ngông cuồng của anh, nhưng cuối cùng tất cả đều vô ích.



Một giây sau, tay anh lần vào trong áo sơ mi của cô, bàn tay thay thế ánh mắt lần tìm thám hiểm…



Thân thể cô từng trận run rẩy, vẫn không cách nào thoát khỏi anh.



Bầu ngực đầy đặn trắng như tuyết mềm mại vun cao, vòng eo mảnh khảnh, đôi chân thon dài, giống như cô được ông trời đặc biệt tạo ra tặng cho anh, tất cả đều phù hợp với khát vọng trong lòng anh.



Bị anh kịch liệt hôn tới tấp, cô dần dần phát hiện ra cô không cách nào có thể suy nghĩ được nữa, đầu óc trống rỗng, thân thể mảnh mai không tự chủ được khẽ run lên, cô có thể cảm nhận được mười đầu ngón tay của anh đang mãnh liệt không ngừng thiêu đốt từng gang từng tấc trên cơ thể cô, đầu ngón tay dừng lại ở nụ hoa trước ngực đang cực kì căng thẳng của cô.



"Không. . . . . ." Cô hơi nhíu chân mày, da thịt mịn màng thình lình dâng lên một trận mẫn cảm khó chịu, cảm giác thân mật gẫn gũi quá mức quen thuộc, trong trí nhớ vẫn còn lưu lại ký ức của ngày trước, cô không hề muốn như thế, nhưng lúc này, cảm giác đó như thủy triều dâng lên, càng lúc càng mãnh liệt.



Cô giãy dụa thân thể mảnh khảnh mềm mại, sắc mặt đỏ ửng mê người nhanh chóng lan xuống toàn thân, cô không hề biết rằng, chiếc áo mỏng trên người đã bị anh cởi ra từ lúc nào, trên người chỉ mặc duy nhất nhất một chiếc quần lót trắng, vừa đơn thuần lại khiến người ta say đắm.



Cảm nhận được sự lạnh lẽo thấm vào toàn thân, cô dùng hết sức bất ngờ đẩy anh ra, tránh sang một bên.



Cánh tay dài của anh trong chớp mắt đã bắt lấy cô ôm trở về trong ngực, không bao giờ để cho cô có cơ hội né tránh bàn tay của anh lần nữa, giọng nói đầy mị lực: “Tối nay em đừng nghĩ có thể rời khỏi đây!”



Cô sợ sệt nhìn cánh cửa phòng sau lưng anh mà lại như xa xôi không thể chạm đến được, đó là con đường ra duy nhất của cô, nhưng lúc cô nhìn thấy thân hình cao lớn của anh một lần nữa, thì mới biết được mình đã không còn đường có thể chạy, cô mím nhẹ môi, lắc đầu: “Đừng như vậy….”



Nhưng cô căn bản không có khả năng làm cho anh từ bỏ những ý định, bởi vì, ngay một giây sau, cô đã bị anh ôm đến đặt trên giường, hai chân thon dài giống như song sắt vắt ngang kẹp chặn hai bên hông cô, cô còn chưa kịp suy nghĩ phản ứng, anh đã cúi đầu lần nữa phủ lên đôi môi mềm mại của cô, điên cuồng chiếm đoạt từng chút hơi nước ngọt ngào trong môi cô.



Cô cảm thấy không khí trong phổi trở nên mỏng manh, ý thức cũng dần dần trở nên mơ hồ, thân thể nhẹ bỗng như đám mây trôi, lơ lửng không chạm được mặt đất.



Anh càng hôn cô, mới phát hiện ra anh càng muốn ôm người phụ nữ này trong ngực nhiều hơn anh tưởng tượng.



Cô không thể nào nhúc nhích, thân người chỉ có thể uốn éo không ngừng, bị anh cuồng nhiệt tách hai chân ra, vật nam tính nóng bỏng của anh thỉnh thoảng chạm vào đáy quần lót mỏng manh, đối với cô mà nói, so với tư thế trực tiếp đi vào thì đây còn có kích thích mãnh liệt hơn.



Anh nhếch môi cười, kết thúc nụ hôn quấn quýt say sưa với cô, ánh mắt đen láy nhìn chăm chú cô thật lâu.



Cô đề phòng nhìn lại anh, cố gắng lý giải ánh mắt đầy hàm ý của anh, nhưng ngay một giây tiếp theo, cô phát hiện mình sai rồi, anh nhìn cô thật lâu là muốn dời sự chú ý của cô, giờ phút này anh đã thành công trong việc loại bỏ thứ đồ duy nhất còn sót lại trên người cô.



Cô kinh ngạc hô lên một tiếng, trước sau đã không kịp trở tay, cô giống như một con mồi đang được anh để mắt tới, cô không còn cách nào có thể điều khiển bản thân mình được nữa.



Anh yên lặng nhìn cô, nhanh chóng cởi bỏ tất cả quần áo trên người, không chút tiếc rẻ để lộ ra thân thể hoàn hảo cường tráng, mỗi tấc bắp thịt đều tràn đầy sức mạnh nhiệt huyết sục sôi.



Cô bắt đầu luống cuống tay chân đẩy anh ra, nhưng mà chỉ nghe thấy tiếng anh cởi quần áo, cô căn bản không còn kịp phản ứng nữa, anh đã cúi người nâng cặp mông trắng như tuyết của cô, cầm lấy vật nhọn nóng bỏng của anh kề sát vào nơi mềm mại của cô.



Dường như anh cũng khó có thể kiềm chế được bản thân, bàn tay to lớn kịch liệt đè cặp mông xinh đẹp của cô xuống, mãnh liệt nhưng cũng dịu dàng đi sâu vào cơ thể cô, lúc anh mạnh mẽ xỏ xuyên vào trong cô, dưới sự xâm chiếm cứng cỏi hùng hồn của anh, cô dần dần không còn hơi sức nữa, nơi mềm mại sâu trong cơ thể dâng lên một cảm giác đau đớn khó chịu.



"A. . . . . ." Cô ngượi lại thở gấp một hơi, không thể che giấu được khoái cảm đang trào dâng mà khẽ rên lên, cảm nhận được vật nam tính của anh đang chôn thật sâu trong cơ thể cô, làm nóng bỏng nơi mềm mại nhất trên cơ thể cô.



Anh không vì vậy dừng lại động tác, mà gần như để mặc cho khát vọng thân thể điên cuồng đòi hỏi…..



Nhất thời cô không thể nào chống đỡ nổi, mười ngón tay nhỏ ngắn bấm thật sâu vào cánh tay dài của anh: “Đừng…..”



Anh hầu như một chút xíu cũng không cảm nhận được sự đau đớn trên cánh tay đanh bị mười ngón tay cô bấu chặt, cũng đoán trước được cô sẽ không thể nào thích ứng nổi, anh áp chế sự nóng nảy của mình xuống, cúi người ghé môi vào tai cô ngạo mạn nói: “Nói với anh, em chỉ thuộc về một mình anh!”



"Tôi. . . . . ." Cô do dự, giờ phút này cô biết rõ không thể nói dối anh, nhưng lý trí lại nói cho cô biết cô không thể tiếp tục dây dưa với anh, như vậy sẽ chỉ khiến cho cô càng lún sâu.



Thấy cô do dự, ánh mắt anh có chút buồn bã, thắt lưng đột ngột như như lưỡi dao sắc bén từng nhát xuyên vào nơi mềm mại của cô, không chừa cho cô một con đường lui nào.



Cảm giác một chút đau đớn lúc ban đầu từ từ chuyển thành ngọt ngào mơ hồ sung sướng, giống như một cái hang sâu không nhìn thấy đáy, dẫn dụ cô tự chui đầu vào lưới, cho dù bản thân có thể sắp bị hủy diệt, hoặc bị anh xé thành từng mảnh nhỏ, giờ phút này đây cô chỉ muốn nghe theo tiếng trái tim của mình.



"Nói cho anh biết, em chỉ thuộc về một mình anh!" Anh cắn răng, lần nữa nói ra. Phải biết rằng, giờ phút này cô đang gắt gao siết chặt anh đến cỡ nào, đối với anh mà nói đây chính là thử thách rất quan trọng trong việc kiềm chế chính mình.



Cô từ từ nhắm hai mắt, giống như đứa trẻ nhỏ bất lực, hai tay nhỏ bé ôm chặt sau gáy anh, nhìn sâu vào mắt anh, giống như đây là lần đầu tiên trong đời và cũng là lần cuối cùng cô cho phép bản thân mình buông thả như vậy, cô nghẹn lời nói: “Em chỉ thuộc về một mình anh…”



Anh yêu thương nhìn cô, hôn lên bờ môi đang khẽ run rẩy của cô, một giây kế tiếp anh ôm chặt lấy cô, nhấn vào thật sâu …..