Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút!

Chương 155 : Vào thời khắc mấu chốt bảo dừng lại

Ngày đăng: 11:28 30/04/20


Một tuần lễ sau, tại bệnh viện "JHE".



Kim Trạch Húc bị thương nằm trên giường bệnh nhận được cuộc điện thoại gọi đến từ Hạ Tử Du.



"Tử Du. . . . . ."



"Trạch Húc, đây là lần cuối cùng em muốn nói chuyện với anh.”



Kim Trạch Húc dường như đã có sẵn chuẩn bị, anh tựa vào đầu giường bệnh, ánh mắt lạnh lùng sắc bén, nhưng không thể không kiên nhẫn hỏi, "Tử Du, xảy ra chuyện gì rồi sao?"



Hạ Tử Du hạ giọng nói, "Trạch Húc, từ trước tới nay em đều rất cảm kích ân tình của anh dành cho em, vì vậy trong lòng em luôn xem anh là người bạn tốt nhất của em, nhưng em không ngờ rằng anh lại có thể lợi dụng em. . . . . ."



Giờ phút này rõ ràng đã biết nguyên do Hạ Tử Du nói ra những lời này, Kim Trạch Húc vẫn hỏi han như trước, "Tử Du, em hiểu nhầm chuyện gì phải không?" Kim Trạch Húc vẫn còn muốn cứu vãn lại hình tượng trước mặt Hạ Tử Du.



Hạ Tử Du mỉa mai cười cười, "Em hiểu lầm anh hay không trong lòng anh rõ ràng nhất. . . . . Ba tháng trước anh đã bắt đầu chuẩn bị kế hoạch lợi dụng em, anh nói Trung Viễn bị Đàm thị cướp đi tất cả các hạng mục, nhưng thật ra anh biết rõ những hạng mục mà Đàm thị sắp sửa cạnh tranh, sau đó cố ý để Trung Viễn tiến hành cạnh tranh cùng Đàm thị, năng lực của Trung Viễn vốn dĩ không bằng Đàm thị, cho nên kết quả cạnh tranh dĩ nhiên là ‘Trung Viễn’ lấy trứng chọi đá, nhưng đây là kết quả mà anh đã dự đoán được, điều anh muốn chính là để tin tức Trung Viễn bị Đàm thị chèn ép có thể trải rộng trên toàn bộ các tuần san báo chí, anh tranh thủ để dư luận xã hội nghiêng về phía anh, anh biết em quan tâm tới anh, anh lại lợi dụng hạng mục ở Manchester cùng vụ tai nạn xe cộ do chính anh đạo diễn để lừa gạt em, em ngờ rằng tất cả những chuyện này đều do anh muốn tranh thủ sự đồng tình của em mà sử dụng kỹ xảo.......... Trạch Húc, em thật thất vọng về anh, em nghĩ sau này em không muốn có bất kỳ dây dưa nào với anh nữa, anh hãy tự thu xếp ổn thỏa cho tốt.”



"Tử Du. . . . . ."



Không đợi cho Kim Trạch Húc lên tiếng nói chuyện, Hạ Tử Du đã trực tiếp kết thúc cuộc trò chuyện.



Kim Trạch Húc tức giận ném điện thoại di động xuống giường, do dùng sức quá mạnh nên vô tình làm cánh tay đang băng thạch cao bị đau nhói.



Các nơi trên cơ thể đều bị thương đau nhức, nhớ lại lúc trong bệnh viện không có sự phòng bị đã bị “tập kích”, Kim Trạch Húc chịu đựng các vết thương trên thân thể đau đớn, nghiến răng nói, "Đàm Dịch Khiêm, tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày! !"



. . . . . .



Cũng trong lúc đó, bên trong khách sạn, Hạ Tử Du vừa kết thúc trò chuyện.



Cả người mệt mỏi tựa vào đầu giường, Hạ Tử Du lắc nhẹ đầu để quên hết tất cả những chuyện có liên quan đến Kim Trạch Húc.



“Mệt lắm sao?”



Đàm Dịch Khiêm tắm rửa xong đi ra khỏi phòng tắm, vô tình nhìn thấy hình ảnh Hạ Tử Du sau khi cúp điện thoại mệt mỏi tựa vào đầu giường nhắm mắt nghỉ ngơi.



Hạ Tử Du ngước mắt liếc nhìn Đàm Dịch Khiêm, sau đó nói, "Em vừa mới nói chuyện điện thoại với Kim Trạch Húc xong. . . . . . Em tin rằng đây là lần cuối cùng em nói chuyện với anh ấy.”



Đàm Dịch Khiêm ngồi ở mép giường, ánh mắt thâm trầm dừng lại trên người Hạ Tử Du, "Rất thất vọng về hắn ta?"



Hạ Tử Du đưa tay ôm lấy Đàm Dịch Khiêm, khó có thể che giấu sự mất mác trong lòng, cô khó chịu nói, "Mấy năm qua em vẫn cho rằng người có thể khiến em đủ tin tưởng chỉ có anh ấy, nhưng thì ra là em đã sai lầm rồi . . . . . ."



Đàm Dịch Khiêm cười khẽ, "Bã xã, nếu anh là em, bây giờ anh sẽ không vì một người không đáng được gọi là “bạn tốt” mà cảm thấy mất mát............ Anh sẽ dành phần lớn thời gian nghĩ xem nên làm thế nào để lấy lòng người ở trước mặt anh -------- Một nửa mà anh yêu thương nhất.”



Hạ Tử Du bị lời nói của Đàm Dịch Khiêm làm cho phì cười, nhẹ giọng hỏi, "Ông xã, vậy anh còn giận em không?”
Thời điểm hai cơ thể trần trụi quấn vào nhau, Hạ Tử Du biết lúc này cô không có khả năng bảo anh dừng lại, cho nên, dần dần tay cô quấn lên cổ anh, phối hợp nụ hôn của anh, chỉ mong có thể mau sớm kết thúc, bởi vì cô sốt ruột muốn đến thăm Liễu Nhiên.



Cô nghĩ rằng sẽ kết thúc rất nhanh, nhưng tối nay anh lại chậm chạp không tiến hành động tác tiếp theo……………



Khi cô gần như không còn nhẫn lại được nữa, vịn lấy đầu anh đang vùi ở trước ngực cô, nghiêm túc nói: “Dịch Khiêm, Liễu Nhiên không nhìn thấy em sẽ khóc………..”



Đàm Dịch Khiêm rốt cuộc ngẩng mặt lên trước ngực nhìn Hạ Tử Du, anh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Tử Du không hề chớp mắt.



Hô hấp Hạ Tử Du cũng rối loạn, đôi mắt trong veo nhìn vào tròng mắt nóng bỏng của Đàm Dịch Khiêm.



Trước đây, vào những lúc như thế này Hạ Tử Du chỉ nhìn thấy trong đáy mắt của Đàm Dịch Khiêm tràn đầy dục vọng ham muốn, nhưng tối nay Hạ Tử Du nhìn vào đáy mắt của Đàm Dịch Khiêm ngoại trừ ánh mắt tràn đầy dục vọng, dường như còn có phân vân, dường như còn có chất vấn, lại giống như đang muốn tìm tòi điều gì đó…………..



Bốn mắt nhìn lẫn nhau, không khí bỗng trầm lắng yên tĩnh, Hạ Tử Du thử lên tiếng thăm dò: “Ông xã?”



Đàm Dịch Khiêm cũng không đáp lại Hạ Tử Du, ánh mắt sắc bén vẫn chăm chú nhìn vào gương mặt cô.



"Liễu Nhiên ở bệnh viện. . . . . ."



Lời Hạ Tử Du còn chưa nói xong, Đàm Dịch Khiêm đã lần nữa chiếm lấy đôi môi Hạ Tử Du.



"Ưm. . . . . ."



Đàm Dịch Khiêm dùng sức hôn lên môi Hạ Tử Du, răng môi ma sát khiến Hạ Tử Du cảm thấy đau đớn vô cùng, "Ông xã. . . . . ." Hạ Tử Du bởi vì đau đớn mà vỗ nhẹ lên sống lưng trần của Đàm Dịch Khiêm.



Đàm Dịch Khiêm vẫn cứ hung hăng mà hôn Hạ Tử Du, mỗi một lần dùng sức mạnh đến nỗi giống như muốn đem Hạ Tử Du hòa nhập vào xương cốt.



Hạ Tử Du cảm giác được mùi máu tươi lan tràn trong khoang miệng, cô dùng sức chống đẩy Đàm Dịch Khiêm ra, "Ông xã, đau. . . . . ."



Đàm Dịch Khiêm rốt cuộc cũng buông lỏng Hạ Tử Du ra, trên bờ môi mỏng của anh dường như còn có vết máu đỏ mơ hồ.



Hạ Tử Du che lại bờ môi, cau mày nói, "Đau quá. . . . . ."



Đàm Dịch Khiêm nóng rực nhìn Hạ Tử Du, nhưng qua một hồi lâu sau, đáy mắt nóng bỏng của Đàm Dịch Khiêm dần dần chuyển thành bình tĩnh, sau đó anh xoay người đi.



Hạ Tử Du vội vàng kéo qua tấm chăn mỏng che lại cơ thể mình, nhìn Đàm Dịch Khiêm nhặt quần áo hỗn độn trên mặt đất lên thản nhiên mặc vào người.



Giữa hai người chưa bao giờ xuất hiện tình huống như thế, Hạ Tử Du nghi ngờ hỏi, "Ông xã, anh sao vậy?"



Đàm Dịch Khiêm cài lại nút áo sơ mi, nhẹ nhàng hờ hững nói,



". . . . . .Bây giờ anh đưa em tới bệnh viện!”