Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút!

Chương 165 : Rốt cuộc cũng có ‘bé cưng’

Ngày đăng: 11:28 30/04/20


"Số 58743, có người đến thăm tù."



"Cám ơn."



. . . . . .



Mang còng tay, Kim Nhật Nguyên được cảnh sát dẫn tới phòng thăm tù.



Nhìn thấy người tới qua kính thủy tinh, khóe miệng Kim Nhật Nguyên khẽ nhếch cười.



"Ba nuôi."



Kim Nhật Nguyên cầm lên điện thoại, "Trạch Húc!"



Kim Trạch Húc hỏi, "Đã rất lâu không có đến thăm ba, ba có khỏe không?"



Kim Nhật Nguyên cười cười, "Nơi này ngoại trừ thức ăn không ngon, tất cả đều tốt."



Vẻ mặt Kim Trạch Húc sầu lo, "Ba gầy đi rất nhiều."



Giọng nói Kim Nhật Nguyên nặng nề u ám nói, "Không có chuyện gì, ba nhất định sẽ sống tới ngày con có thể quật ngã Đàm Dịch Khiêm."



"Con thật xin lỗi, ba nuôi."



Kim Nhật Nguyên thoải mái cười nói, "Cha con chúng ta không nên nói những lời như thế.”



Kim Trạch Húc chăm chú nhìn vào khuôn mặt già nua theo năm tháng của Kim Nhật Nguyên ngồi ở đối diện, áy náy nói, "Nếu như ban đầu không phải con chỉ vì cái lợi trước mắt muốn đối phó với Đàm Dịch Khiêm, Tử Du sẽ không đối chọi trên tòa với Đàm Dịch Khiêm, hôm nay ba cũng không phải ngồi ở đây thế này......." Kim Trạch Húc đã từng muốn lợi dụng Hạ Tử Du để đánh đỗ Đàm Dịch Khiêm, nhưng không nghĩ đến sau lưng lại có nhiều bí mật được cất giấu đến thế, cuối cùng lại chính anh lại gây hại đến người thân của chính mình.



Kim Nhật Nguyên an ủi nói, "Chuyện này không thể trách con . . . . . Ba đã sớm bị Đàm Dịch Khiêm nắm gọn trong tay như con châu chấu, nó sẽ không buông tha cho ba.”



Kim Trạch Húc dán vào chặt điện thoại nói, "Ba nuôi, mấy lần trước khi đến thăm ba, con nhớ đã từng nói với ba, những năm tháng ba khổ sở trong tù, tương lai con nhất định sẽ khiến cho Đàm Dịch Khiêm trả lại cho ba..... Hôm nay con tới đây muốn nói cho ba, ngày đó đang cách chúng ta ngày càng gần rồi.”



Kim Nhật Nguyên vui mừng nói, "Trạch Húc, đây chính là nguyên nhân trong cô nhi viện nhiều đứa trẻ như vậy, ba chỉ chọn một mình con.”



"Công ơn nuôi dưỡng của ba nuôi đối với con, con vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng.”



Đáy mắt Kim Nhật Nguyên tóe lên một tia giảo hoạt, "Ba nuôi tin tưởng con nhất định sẽ làm được."



Bỗng dưng Kim Trạch Húc nghiêm nghị nói, "Ba nuôi, có chuyện này con nhất định phải nói cho ba, con đã gạt ba.”



Kim Nhật Nguyên nhíu mày, "Chuyện gì?"



Kim Trạch Húc chậm rãi nói, "Thật ra thì, Tử Du cùng đàm Dịch Khiêm đã tái hôn hơn nửa năm trước.”



Kim Nhật Nguyên hai mắt mở to, không tin được nói, "Không phải con nói với ba là Tử Du đã bỏ Đàm Dịch Khiêm đi rồi sao?" Bởi vì là trọng phạm, Kim Nhật Nguyên trong tù không có cơ hội đọc báo, cộng thêm tính cách xảo quyệt của ông, trong tù cũng không trao đổi với bất kì người nào, cho nên ông muốn biết được tin tức bên ngoài cũng chỉ có thể dựa vào Kim Trạch Húc.



Kim Trạch Húc nói, "Là con nói dối ba. . . . . . Tử Du thật sự ở Male ba năm, nhưng sau đó cô ấy được Đàm Dịch Khiêm mang đến Los Angeles, chuyện cô ấy đi cùng Đàm Dịch Khiêm đến Los Angeles con cũng không ngờ tới."



Kim Nhật Nguyên nghiến răng nói, "Ba thật không yên để An Ngưng có đứa con gái này!”



Giọng Kim Trạch Húc hòa hoãn lại nói, "Ba nuôi, ba có ngày hôm nay là do Đàm gia bọn họ tạo nên, không liên quan đến Tử Du.”



Kim Nhật Nguyên lạnh nhạt nói, "Nó đi theo Đàm Dịch Khiêm chính là muốn đối nghịch với ba! Trạch Húc, nếu như có một ngày con muốn đối phó với người nhà họ Đàm, con không cần kiêng nể đến nó, nó hôm nay đã là người nhà họ Đàm, không còn là con gái của ba nữa.”



Kim Trạch Húc lắc đầu, "Ba nuôi, con sẽ không đối phó với Tử Du....... Con yêu cô ấy, con muốn cô ấy là người phụ nữ của con.”



Kim Nhật Nguyên nhíu mày, "Con cho rằng con có thể lấy được lòng của nó sao?”



Kim Trạch Húc sâu xa nói, "Con không quan tâm lòng của cô ấy có hướng về con hay không, nhưng con chỉ muốn có cô ấy.”



Kim Nhật Nguyên khó hiểu nói, "Trạch Húc, con nên nhớ kỹ, đời người không nên để ý quá nhiều về thứ gì đó, nếu không, những thứ con quan tâm trong tương lai sẽ trở thành nhược điểm để người khác uy hiếp con.”



Kim Trạch Húc bình tĩnh nói, "Ba nuôi, chuyện tình cảm con muốn tự mình quyết định, con sẽ không hối hận."



Kim Nhật Nguyên không nói thêm gì nữa.



Kim Trạch Húc nhìn gương mặt già nua của Kim Nhật Nguyên sau khi vào tù ba năm, nhẹ giọng nói, "Ba nuôi, thời gian thăm tù không nhiều lắm, lần sau con sẽ trở lại thăm ba."



Kim Nhật Nguyên gật nhẹ đầu.




Thật ra thì sau khi sống chung với bà Đàm, Hạ Tử Du đã rất ít khi dậy muộn, bình thường cô cùng tài xế trong nhà đưa Liễu Nhiên tới nhà trẻ, nhưng mà hôm nay cô không biết tại sao mình lại dậy muộn nữa, hơn nữa đầu óc còn mơ mơ màng màng.



Hạ Tử Du trước sau như một rất ít khi làm trái lời bà Đàm, lại thêm Đàm Dịch Khiêm rất yêu thương Hạ Tử Du, cho nên giờ phút này bà Đàm cũng chỉ có thể thu hồi mặt lạnh, thuận miệng nói một câu, "Đi dùng bữa ăn sáng đi, người làm chuẩn bị đã lâu rồi."



"Dạ."



Hạ Tử Du xoay người đang muốn đến phòng ăn, nhưng đột nhiên cảm thấy đầu choáng váng dữ dội, cô đỡ đầu, thân thể thoáng lảo đảo.



"Cô chủ, cô sao vậy?"



Người giúp việc trong phòng khách nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của Hạ Tử Du, liền lập tức chạy tới đỡ, khẩn trương đỡ lấy người Hạ Tử Du.



Hạ Tử Du giống như mất đi hết toàn bộ hơi sức, dựa vào người giúp việc, khó chịu nói, "Tôi cảm thấy choáng đầu quá . . . . ."



Người giúp việc đỡ Hạ Tử Du ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, "Cô chủ, cô ngồi xuống đây nghỉ đi. . . . . ."



Hạ Tử Du sau khi ngồi tựa vào trên ghế sofa mới cảm thấy khá hơn được một chút.



Bà Đàm thấy sắc mặt Hạ Tử Du trắng bệch, nhíu mày hỏi, "Cô bị làm sao vậy?"



Hạ Tử Du trả lời yếu ớt, "Con thấy hơi khó chịu. . . . . ."



Người giúp việc hỏi bà Đàm, "Thưa bà, có nên gọi bác sĩ tới khám cho cô chủ không ạ?”



Bà Đàm gật đầu, "Đi đi!" Mặc dù không muốn thấy Hạ Tử Du, nhưng bà Đàm vẫn muốn duy trì tốt quan hệ mẹ con tốt với Đàm Dịch Khiêm, đương nhiên không thể trong lúc Hạ Tử Du không khỏe mà không quan tâm tới Hạ Tử Du được.



Được sự đồng ý của bà Đàm, người giúp việc lập tức chạy đi mời bác sĩ.



Hạ Tử Du được vài người giúp việc đỡ vào phòng, nhưng thật ra cảm giác choáng váng mới vừa rồi chỉ xảy ra trong chốc lát, sau khi trở về phòng tựa vào đầu giường nghỉ ngơi thì cảm giác choáng váng đó cũng biến mất.



Bà Đàm đứng bên cạnh mép giường, không vui nói, "Ngày nào cũng sống cuộc sống của mợ chủ, cho nên cơ thể mới suy yếu như thế? Còn không bằng bà già như tôi nữa.”



"Viện trưởng, con. . . . . ."



Hạ Tử Du đang muốn giải thích với bà Đàm rằng cơ thể cô đã không sao, nhưng người giúp việc đã dẫn theo bác sĩ Dư đi vào phòng của cô.



Bác sĩ Dư hỏi sơ qua về tình hình cơ thể của Hạ Tử Du.



Bác sĩ Dư ngồi trên ghế bên cạnh giường, quan tâm hỏi, "Cô chủ, cô cảm thấy chỗ nào không thoải mái?"



Hạ Tử Du nói, "Bây giờ tôi cũng không biết là có chỗ nào không thoải mái nữa, nhưng vừa rồi tôi cảm thấy đầu bị choáng. . . . . ."



Bác sĩ Dư nghiêm túc hỏi, "Còn có chỗ nào không khỏe nữa không?"



Hạ Tử Du suy nghĩ một lúc rồi từ tốn nói, “Lúc tôi rời giường, cảm thấy trong ngực rất khó chịu, sau đó thì buồn nôn. . . . . ."



Hạ Tử Du kể đến đây, dường như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vui mừng nói: “Không phải là tôi.......”



Trên mặt Bà Đàm đang ung dung thản nhiên cũng hiện lên sự vui sướng, gấp gáp hỏi bác sĩ, “Con dâu tôi mang thai sao?”



Bác sĩ Dư cầm một que thử thai đưa cho Hạ Tử Du, "Cô chủ, cô biết làm sao để kiểm tra chứ?”



Hạ Tử Du gật đầu, "Dạ."



. . . . . .



Hạ Tử Du vừa từ phòng tắm bước ra, bà Đàm đã sốt ruột bước tới hỏi, "Thế nào rồi? Kết quả thế nào hả?”



Hạ Tử Du chỉ mỉm cười.



Bác sĩ Dư nói, "Nhìn vẻ mặt này của cô chủ, kết quả hiển nhiên đúng như sự đoán của chúng ta rồi."



Bà Đàm nhất thời vỡ òa ý cười đầy mặt, đột nhiên bà lên tiếng trách Hạ Tử Du, "Làm sao cô có thể sơ ý như vậy, mang thai cũng không biết? Vừa rồi còn thiếu chút nữa ngất xỉu. . . . . . Lỡ như vừa rồi không có người giúp việc ở phòng khách, cô té xỉu làm cháu tôi bị thương thì làm sao? Bây giờ cô mau nằm xuống giường nghỉ ngơi cẩn thận cho tôi, đứng vậy làm ảnh hưởng đến cháu tôi mệt đấy. . . . . . Tôi bây giờ lập tức đi gọi điện thoại cho Dịch Khiêm."



Hạ Tử Du cũng vui mừng không thôi, cô nhỏ giọng nói với bà Đàm, "Viện trưởng, có thể để con tự mình nói tin vui này với Dịch Khiêm được không?" Cô muốn tự mình chia sẻ niềm vui này cùng anh.



Bà Đàm đang đắm chìm trong sự vui sướng, nói chuyện cũng thoải mái hơn, gật nhẹ đầu nói, "Được rồi, tôi đi hỏi bác sĩ Dư một chút về những loại thức ăn dinh dưỡng nào dành cho phụ nữ khi mang thai. . . . . ."