Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút!

Chương 173 : Kim Trạch Húc sắp phải mất đi tất cả

Ngày đăng: 11:28 30/04/20


"Bà xã . . . . . ."



Đi vào phòng làm việc, Đàm Dịch Khiêm yêu thương lên tiếng gọi vợ.



Hạ Tử Du buông cuốn tạp chí vốn cũng không có tâm trạng để xem xuống, nhìn Đàm Dịch Khiêm mỉm cười gọi lại, "Ông xã ."



Bóng dáng cao lớn mạnh mẽ Đàm Dịch Khiêm đi đến ngồi xuống bên cạnh Hạ Tử Du, ôm eo cô nói, "Anh xin lỗi, hội nghị kéo dài trễ hơn một chút, bây giờ chúng ta đi thôi!”



Chăm chút nhìn nét điềm đạm dịu dàng trên gương mặt điển trai của Đàm Dịch Khiêm, trong lòng Hạ Tử Du bỗng dâng lên từng hồi thương cảm.



Nâng khuôn mặt xinh đẹp Hạ Tử Du lên, Đàm Dịch Khiêm nhíu mày hỏi, "Sắc mặt em sao nhìn khó coi vậy, mệt à?"



Biết tâm tư anh suy nghĩ rất thấu đáo, cô thuận theo lời anh nói, "Em không sao, chỉ cảm thấy hơi mệt chút thôi."



“Mang thai vất vả quá phải không?”



"Có một chút."



Đàm Dịch Khiêm quan tâm đỡ tấm lưng mảnh khảnh của Hạ Tử Du, lo lắng nói, "Bây giờ anh đưa em về, buổi biểu diễn hôm nay của Liễu Nhiên cũng đừng đi xem nữa.”



Hạ Tử Du lập tức lắc đầu, "Không được, Liễu Nhiên không nhìn thấy mình sẽ rất thất vọng." Hôm nay cô đến công ty cùng anh chính là muốn vào lúc này đến nhà văn hóa thiếu nhi xem Liễu Nhiên biểu diễn.



Đàm Dịch Khiêm lo lắng nói, "Nhưng em đang không khỏe."



Hạ Tử Du cố ra vẻ thoải mái nhún vai cười nói, "Mang thai thì là vậy mà, cũng không hẳn là khó chịu lắm.”



Đàm Dịch Khiêm vẫn không yên tâm, "Em chắc chứ?"



Hạ Tử Du nghiêm túc gật đầu.



"Được rồi, nếu như thật sự thấy không thoải mái nhất định phải nói cho anh biết."



"Dạ."



. . . . . .



Tại nhà văn hóa thiếu nhi.



Tiếng người huyên náo, khắp nơi đều nhìn thấy sự hòa thuận vui vẻ của mỗi gia đình.



Ký giả truyền thông có lẽ biết Liễu Nhiên biểu diễn thì Đàm Dịch Khiêm nhất định sẽ xuất hiện, cho nên đã sớm chờ sẵn trong góc nhà văn hóa.



Đàm Dịch Khiêm dắt Hạ Tử Du đến ngồi ở vị trí hàng đầu, hôm nay anh bất ngờ không đeo kính đen xuất hiện trước công chúng, cũng không ngần ngại than mật ôm eo cô, thỉnh thoảng còn nói thầm gì đó vào tai cô.



Cảm nhận được ánh đèn thoáng nhá lên, Hạ Tử Du đẩy nhẹ người bên cạnh ra, xấu hổ nói, "Ông xã , bên kia có ký giả. . . . . ."



Đàm Dịch Khiêm vẫn kề sát vào Hạ Tử Du nói, "Đừng để ý tới họ!"



"Á."



Thật ra thì, bây giờ họ là vợ chồng rồi, dù họ có công khai tình tứ trước công chúng cũng không phải chuyện gì lạ, có điều Hạ Tử Du cảm thấy chưa quen.



Bởi vì từ sau khi kết hôn, Đàm Dịch Khiêm hết sức bảo vệ cho Hạ Tử Du, Đàm Dịch Khiêm hầu như không đồng ý cho phép Hạ Tử Du xuất hiện ở nơi đông người, cho nên hình ảnh họ tình tứ trước mặt mọi người bị truyền thông chụp được là cực ít.



"Ba mẹ!"



Liễu Nhiên đã thay xong đồng phục đứng ở trên đài vẫy tay với Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du.



Lúc này Đàm Dịch Khiêm mới chuyển sự chú ý từ Hạ Tử Du sang con gái.



Hạ Tử Du học động tác ngây thơ mà ngày thường Liễu Nhiên hay làm một tư thế khích lệ, "Con gái yêu quí, cố lên nha!”



Đàm Dịch Khiêm đột nhiên nói, "Thật đáng yêu!"



Hạ Tử Du gật mạnh đầu, "Con là do em sanh, dĩ nhiên phải đáng yêu rồi."



"Anh nói là em."



Hạ Tử Du chợt quay đầu lại thì phát hiện ánh mắt Đàm Dịch Khiêm giờ phút này đang nhìn thẳng vào cô, hai gò má trắng nõn của cô ngay tức khắc ửng hồng lên, “Em không còn trẻ nữa, sao có thể nói là đáng yêu.”


Đúng vậy, anh ấy rất mong chờ đứa bé này. . . . . .



Từ Anh trở lại, cô cảm thấy may mắn khi anh không có đưa ra lựa chọn kết thúc cuộc hôn nhân của bọn họ, bây giờ suy nghĩ lại, có lẽ quyết định của anh ít nhiều có liên quan đến đứa bé trong bụng của cô.



Trầm lặng một lúc, Hạ Tử Du kiên định nói, "Ừ, tôi biết rồi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho đứa trẻ, sẽ không để cho cuộc hôn nhân này xảy ra bất cứ vấn đề gì.”



-----



Buổi tối, tại phòng sách trong biệt thự.



Sau khi Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du kết hôn đã từ chối rất nhiều cuộc xã giao, hiện tại Hạ Tử Du còn đang mang thai, buổi tối Đàm Dịch Khiêm dường như không hề bước chân ra khỏi cửa, cho nên nếu như công ty có văn kiện chưa xử lý xong, Đàm Dịch Khiêm sẽ đem văn kiện về nhà xử lý.



Giờ phút này, Đàm Dịch Khiêm ngồi trong phòng sách xử lý công việc còn dang dở, Hạ Tử Du đúng ở ngoài cửa phòng gõ cửa.



"Vào đi."



Hạ Tử Du bưng một ly cà phê vào phòng sách, "Ông xã, em pha cho anh một ly cà phê nè."



Đàm Dịch Khiêm để văn kiện trên tay xuống, dịu dàng cười nói, "Cám ơn bà xã."



Đóng lại cửa phòng, Hạ Tử Du để ly cà phê lên bàn, nhẹ giọng hỏi, "Ông xã, anh có mệt không? Có muốn em đấm lưng cho anh không?”



Đàm Dịch Khiêm nhẹ nhàng kéo Hạ Tử Du vào trong ngực, "Sao hôm nay lại ngoan như vậy?”



Hạ Tử Du ngoan ngoãn ngồi lên đùi Đàm Dịch Khiêm, cả người rúc vào ngực Đàm Dịch Khiêm, cong môi nói, "Em bình thường không ngoan sao?"



Đàm Dịch Khiêm nhếch môi cười, "Bình thường phải sử dụng chút cách thức thì em mới có thể tương đối ngoan."



Hạ Tử Du chợt nhớ tới phương thức "Bức cung" của Đàm Dịch Khiêm đêm đó mà cả khuôn mặt chợt đỏ bừng, "Anh thật ranh ma!"



Đàm Dịch Khiêm không thấy hổ thẹn ngược lại còn cảm thấy đó là vinh quang, nhếch môi nói, "Vô gian bất thương, chẳng lẽ em không biết sao?"



Biết nói không lại anh, cô đẩy bàn tay anh đang ôm quanh eo cô nói, "Em lười nói chuyện với anh rồi, em về phòng đây.........”



Đàm Dịch Khiêm không chịu buông tay, đưa đầu dụi vào cổ cô, hơi thở nong nóng thì thầm nói, "Đã đến đây rồi còn muốn đi sao?"



Hạ Tử Du cảm giác được nhiệt độ cơ thể người nào đó dần dần tăng lên, hơn nữa trong chớp mắt bộ phận nào đó cũng đang có phản ứng nổi lên rất lớn.



"Ông xã , đừng như vậy. . . . . ."



Đàm Dịch Khiêm mút nhẹ vành tai nhạy cảm Hạ Tử Du, giọng như gió lướt nhẹ bên tai cô xen lẫn sự ham muốn cao trào, “Đã mấy ngày chưa có rồi........” Buổi tối anh có thể tự chịu đựng kiềm chế rất nhiều nhưng không thể thay thế bằng hành động thực tế này được.



Mặt Hạ Tử Du đỏ lên, "Nói bậy, hôm đó anh. . . . . . Hôm đó. . . . . ." Chẳng lẽ anh có thể quên chuyện "Bức cung" hôm đó sao?



Hơi thở Đàm Dịch Khiêm đã trở nên hỗn loạn, "Chuyện đó không tính . . . . ."



Hạ Tử Du nhíu lông mày, "Tại sao không tính?"



"Nếu tính, vậy lần trước chưa có hoàn thành, lần này chúng ta làm lại. . . . . ."



Hạ Tử Du cố gắng kéo lại lý trí t*ng trùng đã lên tới nào của người nào đó, "Ông xã, không được, bác sĩ nói lúc này không thích hợp. . . . . ."



"Anh sẽ cẩn thận. . . . . ."



"Ông xã . . . . . ."



Đàm Dịch Khiêm nhỏ giọng mắng, "Chết tiệt." Lo lắng đến sức khỏe Hạ Tử Du, Đàm Dịch Khiêm cuối cùng phải dùng đến sự tự chủ cực lớn để sửa sang lại chiếc váy đã bị xen lên của Hạ Tử Du.



Hạ Tử Du cẩn thận đứng lên rời khỏi đùi Đàm Dịch Khiêm, cười cười nói, "Á, ha ha. . . . . . Anh thật nghe lời của bác sĩ nha, em về phòng trước đây."



Khuôn mặt Đàm Dịch Khiêm tỏ vẻ không vui, trong đáy mắt rõ ràng viết năm chữ ‘Chưa thỏa mãn dục vọng’, Hạ Tử Du muốn nhanh chóng chạy trốn, lúc này tiếng chuông điện thoại di động của Đàm Dịch Khiêm vang lên.



Tò mò muốn biết ai gọi điện thoại cho Đàm Dịch Khiêm muộn như vậy, Hạ Tử Du ngừng lại bước chân.



Lúc nghe điện thoại, Đàm Dịch Khiêm không nói gì, vẻ mặt cũng bình tĩnh như không.



Đợi sau khi Đàm Dịch Khiêm nói chuyện xong, Hạ Tử Du quan tâm hỏi, "À, ai gọi tới vậy? Có chuyện gì sao?"



Đàm Dịch Khiêm nhìn thẳng vào Hạ Tử Du, trong ánh mắt u ám chợt lóe sáng, thản nhiên nói, "Ba ngày nữa, Kim Trạch Húc sẽ mất hết tất cả!"