Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút!

Chương 184 : Vui mừng vô ích

Ngày đăng: 11:28 30/04/20


Đêm đó anh lạnh nhạt rời khỏi phòng của hai người..... Không, phải nói là đã từng là phòng của cả hai.



Cô không biết khi nào anh sẽ đưa giấy thỏa thuận ly hôn đó cho luật sư, nhưng trong ba tháng tới, cô thầm mong mọi chuyện được vượt qua suông sẻ.



Sau khi cô về nhà, Đàm Dịch Khiêm lại không thường xuyên có nhà, cũng có lẽ là cô không có cơ hội nhìn thấy anh, dù sao bình thường khi anh về nhà cũng toàn vào nửa đêm, mà lúc anh về cô cũng đã ngủ ở phòng sát vách.



Đúng vậy, một tuần trước cô đã dọn ra khỏi căn phòng chung của họ, lúc cô chuyển ra mới phát hiện thì ra trong phòng có rất nhiều đồ của cô.....



Ước chừng phải mất cả một buổi chiều cô mới có thể mang hết tất cả đồ của mình ra và sắp xếp lại đâu vào đấy... Sở dĩ sắm sửa nhiều như vậy đó là vì cô không hề nghĩ tới có ngày mình sẽ dọn ra khỏi căn phòng này.



Mọi người trong biệt thự đương nhiên đều biết chuyện Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du ngủ riêng phòng, nhưng so với trước khi ở riêng, mọi người giúp việc trong nhà thậm chí cảm thấy tình cảm của bọn họ đã dần dần chuyển biến tốt hơn, cho nên đối với Hạ Tử Du cũng ân cần hơn lúc trước nhiều.



Lúc này, Hạ Tử Du đang đứng trước phòng khách đổi giày, người giúp việc quan tâm bước đến hỏi, "Cô chủ, cô muốn ra ngoài sao?"



"Ừ, một mình tôi ở nhà cũng không có chuyện gì làm, tôi muốn ra ngoài một chút.”



Người làm nói, "Vậy để tôi bảo tài xế đưa cô đi!"



Hạ Tử Du lắc đầu, "Không cần, tôi ngồi tắc xi được rồi, tôi muốn một mình ra ngoài đi dạo, nếu hơi muộn tôi sẽ bảo tài xế đến đón tôi.”



"Dạ, vậy cô phải cẩn thận."



"Ừ."



. . . . . .



Đứng trên đường phố giữa dòng xe qua lại đông như kiến, Hạ Tử Du vẫn không biết mình muốn làm gì, nhưng cô muốn đứng ở chỗ nhiều người như thế này, để ít nhất sẽ không khiến cô có cảm giác thế giới này chỉ còn lại một mình cô.



Thế nhưng dạo bước trên đường phố Los Angeles phồn hoa, nghe âm thanh ồn ào ầm ĩ xung quanh, cô vẫn thấy mình thật cô độc.



Bất ngờ cô đi tới trước cửa một bệnh viện tư nhân. . . . . . Thật tình cờ, bệnh viện tư nhân này chính là bệnh viện nơi ông Đàm nằm.



Gần đây đã trải qua quá nhiều chuyện, cô không có thời gian để đến thăm ông Đàm, lúc này thấy mình cũng không có làm gì, cô liền bước đi vào bệnh viện.



Bởi vì lúc trước cũng thường hay đến thăm ông Đàm, cho nên cô rất dễ dàng đi vào phòng bệnh nơi ông nằm.



Phòng bệnh ông Đàm nằm lúc nào cũng có y tá đặc biệt trông nom 24h, y tá nhìn thấy Hạ Tử Du, ai cũng nở nụ cười chào đón, “Đàm phu nhân, cô đến thăm ông Đàm tiên sinh sao?”



Hạ Tử Du mỉm cười trả lời, "Cũng lâu rồi không tới, tình trạng của ba tôi có khá hơn không?”



Y tá nói, “Vẫn như vậy, cũng không biết khi nào có thể tỉnh. . . . . ."



Hạ Tử Du kinh ngạc nhìn ông Đàm ngủ say trước mặt, nhẹ giọng nói, “Tôi tin chắc ba tôi sẽ tỉnh lại...”



Y tá cũng gật đầu, "Trên lý thuyết mà nói là có khả năng đó, chúng ta không thể từ bỏ hy vọng."




-----------



Sáng sớm hôm sau.



Liễu Nhiên đeo chiếc ba lô nhỏ đáng yêu sau lưng, nắm tay Hạ Tử Du thúc giục, “Mẹ, đi nhanh lên, ba đang ở ngoài chờ chúng ta kìa......”



Trên khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Tử Du tràn đầy ý cười, “Được rồi, mẹ đã đi rất nhanh rồi!”



Chiếc xe Bentley màu đen dừng lại trước cửa biệt thự, thật ra trong lòng Hạ Tử Du cũng mong đợi không khác gì Liễu Nhiên.



"Ba. . . . . ."



Nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm ngồi ở trong xe, Liễu Nhiên vui mừng vẫy tay gọi.



Vệ sĩ đi theo bên cạnh bảo vệ Đàm Dịch Khiêm bế Liễu Nhiên vào trong xe.



Hạ Tử Du mỉm cười cũng đang muốn bước theo Liễu Nhiên lên xe.



Nhưng lúc cô nghiêng người xuống thì một vệ sĩ đã ngăn Hạ Tử Du đứng lại ở phía ngoài xe.



Hạ Tử Du nhất thời không kịp phản ứng, khó hiểu nhìn hộ vệ, "Sao vậy. . . . . ."



Hộ vệ bình tĩnh nói với Hạ Tử Du, "Thật xin lỗi, tổng giám đốc phu nhân, chuyến du lịch này tổng giám đốc chỉ muốn đi cùng Ngôn Tư tiểu thư.”



Hạ Tử Du sửng sốt khựng lại, nụ cười vốn nở rộ trên mặt trong ngáy mắt trở nên cứng đờ.



"Lái xe!"



Giọng nói lạnh lùng lanh lảnh của Đàm Dịch Khiêm vọng ra từ trong xe.



Hạ Tử Du đứng chết trân tại chỗ.



"Mẹ, mẹ ơi. . . . . ."



Bên tai còn nghe thấy tiếng gọi văng vẳng của Liễu Nhiên, nhưng chiếc xe trước mắt cô đã từ từ lăn bánh.



Sau đó hộ vệ cũng bỏ đi, bên ngoài cửa lớn biệt thự cuối cùng chỉ còn lại một mình cô.



Thẫn thờ một lúc lâu, Hạ Tử Du từ từ rũ mắt xuống xoay người lại.



Lúc cô xoay người tính đi vào mới biết thì ra còn có hai người giúp việc đi theo phía sau cô, mà lúc này họ đang nhìn cô bằng ánh mắt thương hại....



Hạ Tử Du không biết sau đó cô đã vào biệt thự như thế nào, cô chỉ biết là lúc cô xoay người đi trong lòng cô có lẽ đã không còn cảm thấy độ ấm nữa.