Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút!
Chương 188 : Bị bỏ thuốc (1)
Ngày đăng: 11:28 30/04/20
Bên trong xe yên tĩnh đến không một tiếng động.
Hạ Tử Du từ lúc vô xe đều đưa mắt trông ngó ra ngoài cửa sổ, suốt đoạn đường không hề trao đổi với Đàm Dịch Khiêm dù chỉ một câu.
Lúc xuống xe hộ vệ giúp cô mở cửa xe, "Tổng giám đốc phu nhân, xin mời."
Hạ Tử Du nhấc lên tà váy bước xuống xe, ánh mắt vẫn không dám ngước lên nhìn sang bên trái một lần nào.
"Cùng vào đi!"
Bên tai vang lên giọng nói từ tính quen thuộc, Hạ Tử Du không dám tin ngước mắt nhìn lên.
Sau đó Đàm Dịch Khiêm dắt tay Hạ Tử Du cùng nhau bước vào khách sạn "LLD".
Bất ngờ bị anh nắm tay dắt đi, Hạ Tử Du thoáng sửng sốt giật mình không dám tin.
Nhưng thời gian cũng không cho Hạ Tử Du suy nghĩ nhiều, bỗng nhiên vô số đèn flash và luồng sáng đã nhanh chóng bao quanh cô và Đàm Dịch Khiêm.
Chỉ trong chớp mắt, vô số microphone chắn trước mặ thọ. . . . . .
Hộ vệ đi ở trước tản ra nhóm ký giả đang ngăn chặn bọn họ sang hai bên, đồng thời cũng không cho ký giả đặt câu hỏi.
Trên khuôn mặt điển trai của Đàm Dịch Khiêm vẫn giữ được nét nhu hòa, tâm tình nghiễm nhiên rất vui vẻ đến tham dự tiệc mừng thọ.
Sau khi nhìn thấy rất nhiều ký giả, biểu tình sững sốt trên mặt Hạ Tử Du mới vừa rồi cũng chuyển thành tươi cười nhã nhặn.
Từ lúc ký giả bắt đầu tấn công, Đàm Dịch Khiêm vẫn luôn dắt tay Hạ Tử Du đi vào khách sạn.
Nhờ lối đi dành cho khách VIP trong khách sạn, Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du mới thoát khỏi sự truy đuổi của ký giả bước vào thang máy.
Trong thang máy ngoại trừ hai người bảo vệ riêng cho Đàm Dịch Khiêm, còn lại chỉ có hai người là cô và anh.
Hạ Tử Du luống cuống đứng cạnh Đàm Dịch Khiêm, tay vẫn bị anh nắm chặt, dù họ đã từng thân mật hơn vậy, việc nắm tay nhau cũng là động tác bình thường nhất giữa họ, nhưng lúc này cô lại cảm thấy như thật xa lạ và xấu hổ.
Hạ Tử Du toan muốn rút tay về, nhưng nhận thấy Đàm Dịch Khiêm lại siết lấy tay cô rất chặt.
Hạ Tử Du khó hiểu dùng đuôi mắt len lén liếc nhìn sang Đàm Dịch Khiêm, nhưng thấy trên mặt anh không có chút biểu tình gì.
Tại sao anh lại nắm tay cô?
Thời gian chậm rãi trôi qua, bầu không khí của buổi tiệc từ từ dâng cao, nhưng không có một ai quan tâm đến Hạ Tử Du, cũng không có người nào biết Hạ Tử Du uống xong ly nước trái cây rồi từ từ nằm ở trên mặt bàn ngủ thiếp đi.
Cho đến khi tiệc chuẩn bị kết thúc, Hạ Tử Du mới mơ hồ nghe thấy tiếng kêu gọi của một nữ phục vụ trẻ, "Đàm tổng phu nhân, Đàm tổng phu nhân. . . . . ."
Hạ Tử Du mơ màng mở mắt ra, cô hoàn toàn chưa rõ được tình huống trước mắt, nhấc tay lên, mơ mơ màng màng hỏi, "Sao? Buổi tiệc kết thúc rồi ư?"
Nữ phục vụ đáp, "Đúng vậy, tiệc đã kết thúc rồi ạ, tất cả khách mời cũng đã về hết. . . . . ."
Hạ Tử Du cảm thấy đầu mơ mơ hồ hồ, cô khó chịu lắc lắc đầu, "Tôi làm sao vậy?"
"Cô ngủ ngồi ở đây ạ. . . . . ."
"‘Ngủ’?" Hạ Tử Du khó hiểu, tại sao cô lại có thể ngủ thiếp đi ở đây? Ký ức cuối cùng sót lại trong đầu cô là cô ngồi ở chỗ này uống ly nước trái cây. . . . . .
Nữ phục vụ nói, "Đúng vậy, Đàm tổng phu nhân, có phải cô thấy không khỏe không, để tôi bảo người đưa cô về nhà nhé?"
Hạ Tử Du chống trán đứng lên, "Tôi cũng không biết nữa, vừa rồi chỉ có uống một chút nước trái cây, sao bây giờ đầu lại choáng váng không biết gì . . . . . . Cô có biết tôi ngủ được bao lâu rồi không?"
Nữ phục vụ lắc đầu nói, "Sau khi tiệc kết thúc chúng tôi mới phát hiện cô ngủ ở chỗ này . . . . . . Thật xin lỗi, do cô ngồi ở góc khuất nên chúng tôi không có để ý . . . . ."
Vị trí Hạ Tử Du ngồi quả thật là là nơi khó nhìn thấy nhất trong sảnh tiệc. . . . . . Nhưng cô ngồi ngủ ở đây mà không hề bị ai phát hiện, điều này nói rõ căn bản không có ai đi tìm cô.
Trong lòng dâng lên nỗi mất mác mơ hồ, Hạ Tử Du nhìn người phục vụ nói, "Thật xin lỗi, gây thêm phiền toái cho mọi người, bây giờ tôi sẽ đi ngay. . . . . ."
Nhưng không ngờ, Hạ Tử Du vừa mới cất bước đi, cả người như không còn sức lực mà lảo đảo sắp ngã xuống.
"Đàm tổng phu nhân! !" Nữ phục vụ cuống quít đỡ lấy thân hình xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ của Hạ Tử Du, "Cô cẩn thận chút!"
Hạ Tử Du cảm thấy toàn thân nhẹ bổng, nhưng bước chân thì lại trĩu nặng, đầu còn mơ màng không rõ, thật muốn nằm xuống mà thoải mái ngủ một giấc.
Nữ phục vụ khẩn trương nói, "Đàm tổng phu nhân, tôi thấy tinh thần cô hình như không ổn lắm, có phải là cô uống rượu hay không?"
Hạ Tử Du từ từ nhắm lại hai mắt, cô khó chịu nói, "Tôi không uống rượu, nhưng tôi rất muốn ngủ, tôi buồn ngủ quá. . . . . ."
Nữ phục vụ nói, "Vậy để tôi đưa cô đến phòng của khách sạn nghỉ ngơi một chút nha!"
Hạ Tử Du gần như đã mất đi ý thức, mơ màng nói, "Ừm. . . . . ."