Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút!

Chương 195 : Anh đối với cô mà nói, giờ đây cũng giống như một người xa lạ

Ngày đăng: 11:28 30/04/20


Los Angeles, tại "Đàm thị".



Sắc trời dần tối.



Đàm Dịch Khiêm đứng dậy bước ra khỏi bàn làm việc, đi tới đứng trước tấm rèm che trong suốt trước cửa sổ sát đất trước, nhìn cảnh đêm thành phố vừa lên đèn, trong không gian rộng lớn như thế chỉ có một bóng dáng cao to đứng tĩnh lặng như pho tượng, màu sắc u ám xuyên qua bóng mờ của kính thủy tinh, trong phòng ngoài phòng cùng chung một thế giới, thế nhưng trong không gian vắng vẻ này cả thế giới như chỉ còn lại có một mình anh.



Cốc cốc ——



"Vào đi."



"Dịch Khiêm."



Ngay sau đó là giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại của Đan Nhất Thuần vang lên.



Đàm Dịch Khiêm xoay người lại, giọng nhạt nhẽo nói, "Ngồi đi."



Đan Nhất Thuần nhìn chằm chằm khuôn mặt điển trai của Đàm Dịch Khiêm không chớp mắt, trong lời nói còn như ẩn chứa sự đau lòng, lại như có phần tiếc nuối, "Anh. . . . . . Anh thật sự cứ bỏ mặc để Tử Du bỏ đi như vậy sao?"



Đàm Dịch Khiêm lạnh giọng nói, "Không cần thiết nữa, đương nhiên không nên miễn cưỡng."



Đan Nhất Thuần lắc mạnh đầu nói, "Dịch Khiêm, anh sẽ không làm vậy đâu. . . . . . Em hiểu rõ anh, anh sẽ không dễ gì buông tha Tử Du . . . . . ."



Đàm Dịch Khiêm đi tới sau bàn làm việc, lời nói lạnh lùng không hề có chút cảm xúc, "Tôi gọi cô đến không phải muốn thảo luận với cô về chuyện riêng tư của tôi."



"Dịch Khiêm. . . . . ."



Đàm Dịch Khiêm lấy ra cuốn chi phiếu, xé một tấm rồi điền nội dung lên đó, Đàm Dịch Khiêm đưa tấm chi phiếu đó cho Đan Nhất Thuần, hờ hững nói, "Từ xưa tới nay tôi đều không thích mắc nợ ai, đây là phần thù lao của cô. . . . . . Đợi sau khi sự việc kết thúc, tôi nghĩ với số tiền này cũng có thể đủ cho cô đến một nước nào đó sống an nhàn cả đời."



Đan Nhất Thuần yếu ớt nói, "Em không có nói là sẽ phối hợp với anh. . . . . ."



Đàm Dịch Khiêm dựa người vào thành ghế, sau đó điều chỉnh cho mình một tư thế thoải mái ung dung nhìn vào khuôn mặt mỹ lệ của Đan Nhất Thuần, thản nhiên nói, "Tôi chắc rằng cô sẽ đáp ứng."



Đan Nhất Thuần nghẹn giọng nói, "Dịch Khiêm, em biết rõ anh sẽ không vứt bỏ được tình yêu danh cho Tử Du, anh làm như vậy nhất định là có nguyên nhân của mình, em rất lo lắng cho anh. . . . . . Em cảm thấy giống như anh đang có chuyện gì đó muốn giấu mọi người, em sợ anh vẫn cứ như trước kia chỉ muốn một mình gánh vác, nếu như thật sự có chuyện anh có thể nói cho em biết hay không, em là tâm lý bác sĩ, dù ít hay nhiều cũng có thể giúp được anh. . . . . ."



Đôi mắt sâu lắng u ám của Đàm Dịch Khiêm nhìn lướt qua gương mặt đau thương của Đan Nhất Thuần, bình thản nói, "Việc cô cần làm chính là nhận lấy tấm chi phiếu này, hoặc là bây giờ hãy đi khỏi đây, tôi sẽ không miễn cưỡng cô." Đối với Đan Nhất Thuần, sắc mặt Đàm Dịch Khiêm mãi luôn chỉ có như thế.



Đan Nhất Thuần khó chịu nói, "Dịch Khiêm, em biết em không cự tuyệt được anh, nhưng mà. . . . . ."



"Quyền lựa chọn là do cô, năm giây sau phải cho tôi câu trả lời." Dứt lời Đàm Dịch Khiêm liền đứng dậy, đi tới trước tủ rượu trong phòng làm việc, tự rót cho mình một ly rượu đỏ.



Đan Nhất Thuần nhìn tấm chi phiếu trên mặt bàn, cuối cùng từ từ vươn tay cầm lên.



Đàm Dịch Khiêm nhấp một hớp rượu đỏ, giọng lanh lãnh nói, "Cô có thể đi rồi!"



Đan Nhất Thuần ngước mắt nhìn về phía Đàm Dịch Khiêm hiện giờ đang đứng trước cửa sổ sát đất.



Nhìn bóng lưng của anh, không rõ vì sao, cô cảm giác sau bóng lưng kiêu ngạo đó của anh là che giấu cả sự cô đơn và hiu quạnh, lòng cô không hiểu sao lại thấy khó chịu, nhận thấy mình cần phải đi làm một số chuyện.



Tại thành phố Y, Trung Quốc.



"Mẹ, mẹ đang làm gì đó?"



Trong phòng khách nhà họ Hạ, Hạ Tử Du ngồi trên ghế sofa, trên tay đang cầm một tờ báo, thỉnh thoảng còn dùng bút vạch những vòng tròn ở trên mặt báo.



Hạ Tử Du nghiêm túc nhìn hàng chữ thông báo tuyển dụng ở phía dưới tờ báo, "Mẹ đang nhìn xem coi có công việc nào thích hợp hay không. . . . . ."



Liễu Nhiên leo lên ghế sofa ngồi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng tràn đầy hân hoan nói, "Mẹ muốn đi làm sao?"



Hạ Tử Du gật đầu, "Ừ. . . . . ."



Liễu Nhiên khó hiểu nói, "Sao mẹ lại muốn đi làm vậy?"



Hạ Tử Du để tờ báo xuống, nghiêm trang trả lời Liễu Nhiên, "Mẹ muốn đi làm để lo cho con, nếu không làm sao có thể mua nhiều quần áo đẹp và búp bê cho Ngôn Ngôn đây?"



Liễu Nhiên trả lời, "Nhưng mà ba không có thích mẹ đi làm đâu!"




"Chẳng lẽ thật sự đã vứt bỏ được?"



Dì Lưu cười nói, "Bỏ xuống được vậy quả thật là rất tốt. . . . . . Người đàn ông bạc tình vô nghĩa như Đàm Dịch Khiêm căn bản là không xứng với tiểu thư nhà chúng ta. . . . . ."



"Vậy mới đúng, Tử Du có thể quên được thật khiến cho tôi thấy yên tâm không ít."



"Hiện tại tiểu thư đang tìm việc làm, sao bà chủ không bảo tiểu thư đến công ty giúp một tay?"



Sau khi ông Hạ qua đời, "Hạ thị" bởi vì không có ai phụ trách mà mỗi ngày càng xuống dốc, bà Hạ chưa bao giờ kinh doanh đương nhiên sẽ không biết bước kế tiếp nên làm như thế nào để duy trì công ty.



Bà Hạ lắc đầu, "Tử Du nó có cuộc sống riêng của nó, tôi không muốn đem trọng trách nặng nhọc như thế giao hết cho một mình nó."



Dì Lưu khẽ thở dài, "Thời điểm này thật ra nên xuất hiện nhất chính là tiểu thư. . . . . . À, ý tôi muốn nói chính là Đường Hân tiểu thư."



Bà Hạ buồn bã nói, "Ông Hạ qua đời nó cũng không hề về nhà lấy một lần, cho nên lúc này nó có trở về hay không tôi cũng không ôm hy vọng nữa. . . . . ."



. . . . . .



Lúc này Hạ Tử Du đang ngồi trên ghế sofa suy nghĩ đến một công việc khiến mình rất có hứng thú.



Người giúp việc đột nhiên đi tới trước mặt Hạ Tử Du báo, "Hạ tiểu thư, bên ngoài có một người ngoại quốc nói muốn tìm cô."



Hạ Tử Du nghi ngờ, "Người ngoại quốc?"



"Đúng vậy, anh ta nói mình họ Kiều, còn nói là bạn của cô."



Họ Kiều?



Hạ Tử Du chợt vui vẻ hẳn lên, "Robert! ! Chị mau mời anh ấy vào nhà đi."



"Dạ."



Chỉ chốc lát sau, một bóng dáng cao lớn đi theo ở phía sau người giúp việc bước vào phòng khách.



Hạ Tử Du đã đứng dậy khỏi ghế sofa, cô mỉm cười nhìn người đang đi tới, "Robert, sao anh lại tới đây?"



Robert đang đi về phía Hạ Tử Du bỗng nhiên khựng lại bước chân đứng dậm chân tại chỗ, ánh mắt vô cùng kinh ngạc mở to, "Tử Du, em. . . . . ."



Hạ Tử Du mang dép lê lẹp xẹp đi tới trước mặt Robert, "Sao hả, không hài lòng với tạo hình mới này của em ư?"



Robert kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Hạ Tử Du, "Anh. . . . . . Anh thật không thể tưởng tượng nổi."



Mái tóc ngắn trẻ trung xinh đẹp, sắc mặt rạng rỡ hồng hào, nụ cười rạng rỡ đến chói mắt. . . . . . Đây là Hạ Tử Du mà mình từng quen biết sao?



Robert vẫn nhớ như in cái ngày Đàm Dịch Khiêm dẫn Hạ Tử Du đến gặp mình, ấn tượng Hạ Tử Du để lại sâu sắc nhất cho anh chính là sự xinh đẹp và dịu dàng của cô. . . . . .



Hạ Tử Du của ngày hôm nay mặc dù vẫn xinh đẹp như xưa, nhưng đã khác xa với sự tao nhã dịu dàng của trước kia.



Hạ Tử Du cười nói, "Được rồi, bản thân em lại thấy rất thích."



"À. . . . . . Tử Du. . . . . ." Robert đột nhiên nhớ tới việc chính mà mình tới nơi này tìm Hạ Tử Du, anh lập tức bắt lấy cổ tay Hạ Tử Du, nghiêm túc nói, "Chuyện của em và Dịch Khiêm anh đã nghe nói rồi, bây giờ em hãy theo anh trở về, anh sẽ dẫn em tới trước mặt Dịch Khiêm đòi lại công bằng cho em."



Vừa nói Robert liền kéo theo Hạ Tử Du đi tới hướng cửa chính.



"Ối, này. . . . . ." Hạ Tử Du dùng sức hất tay Robert ra, "Đòi công bằng gì chứ?"



Robert nói, "Anh phải dẫn em đi về, để em và Dịch Khiêm nói rõ ràng mọi chuyện. . . . . . Anh tin tưởng Dịch Khiêm sẽ không bao giờ yêu Nhất Thuần, em không thể cứ đơn giản vậy mà vứt bỏ đi tình cảm bao nhiêu năm nay của em và Dịch Khiêm! !"



Hạ Tử Du nhíu nhíu mày, hơi trầm ngâm một chút rồi sau đó hỏi, "Dịch Khiêm là ai?"



Robert nghe thế liền ngẩn người, "Hả. . . . . ."



Tiếp theo Hạ Tử Du nở một nụ cười thật tươi, lạnh nhạt nói, "Trong cuộc đời của em đã không có con người đó nữa."