Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút!

Chương 200 : Dễ dàng mệt mỏi

Ngày đăng: 11:28 30/04/20


Ngồi ở mép giường, Hạ Tử Du ôm thật chặt Liễu Nhiên đang ngủ say trong lòng mình, nhìn khuôn mặt ngây thơ của con vì khóc mà đỏ hồng, lòng cô trào lên niềm tự trách và áy náy, cô không nhịn được đau lòng mà hôn lên trán con.



Bà Hạ ngồi bên cạnh Hạ Tử Du, khe khẽ thở dài, "Vừa nãy là có chuyện gì? Tại sao lại để con bé khóc thành ra như thế? Con không đau lòng nhưng mẹ nhìn cũng thấy đau. . . . . ."



Hạ Tử Du không trả lời mẹ, chỉ lặng lẽ chăm chú nhìn Liễu Nhiên.



Bà Hạ lo âu hỏi, "Tử Du, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Dĩ nhiên bà Hạc cũng không bỏ qua hình ảnh khi Hạ Tử Du trách mắng Liễu Nhiên mà nước mắt cứ rơi như mưa.



Hạ Tử Du nghẹn giọng nói, "Ngôn Ngôn….Hôm trước con bé gọi điện cho Đan Nhất Thuần. . . . . ."



Bà Hạ giật mình kinh ngạc, "Làm sao lại thế?"



"Con bé lén lấy điện thoại của con gọi đi. . . . . ."



Bà Hạ lại càng không hiểu, "Ngôn Ngôn tại sao phải gọi cho cái con hồ ly tinh ấy làm gì?"



Hạ Tử Du dịu giọng giải thích, "Nhất Thuần trước kia đã từng chăm sóc con bé, nó rất thân với Nhất Thuần, vì thế nên có thể biết được số điện thoại của nhất Thuần."



Bà Hạ nhíu mày hỏi, "Mẹ không hỏi cái này, mẹ hỏi là nguyên nhân tại vì sao mà con bé gọi cho Đan Nhất Thuần?"



Giọng Hạ Tử Du nghẹn lại khàn khàn, "Con bé vô tình nghe được con nói chuyện với Robert là Đàm Dịch Khiêm kết hôn với Đan Nhất Thuần, cho nên gọi điện cho Nhất Thuần, khóc cầu xin Nhất Thuần đừng kết hôn với Đàm Dịch Khiêm. . . . ."



Bà Hạ trợn mắt sợ hãi, "Con nói sao? Đàm Dịch Khiêm kết hôn với Đan Nhất Thuần?"



Hạ Tử Du gật nhẹ.



Bà Hạ chất vấn, "Tử Du, chuyện này tại sao con không nói với mẹ?"



Hạ Tử Du giải thích, “Con nghĩ đây chỉ là chuyện râu ria thôi."



Bà Hạ ngay lập tức nổi giận, "Cái tên Đàm Dịch Khiêm này, nó thật biết cách ăn chơi phong lưu đấy, mới ly hôn với con không bao lâu, không đợi được mà đã muốn kết hôn với người phụ nữ khác. . . . . ."



Hạ Tử Du vẫn trìu mến nhìn Liễu Nhiên, chậm rãi nói, "Mẹ, đừng nhắc đến anh ta nữa, bây giờ anh ta làm cái gì cũng chẳng liên quan đến con."



Bà Hạ thở dài nói, "Tử Du, đây chính là lỗi sai của con. . . . . . Cho dù Ngôn Ngôn nghe tin Đàm Dịch Khiêm kết hôn con bé có gọi điện cho cô ả hồ ly tinh kia đi nữa, thì con cũng không nên trách cứ Ngôn Ngôn không đúng, nó còn nhỏ, nghe cha mình muốn kết hôn với người phụ nữ khác, con bé sẽ làm những chuyện mà con bé biết vào tầm tuổi này chuyện đó rất bình thường."



Hạ Tử Du khàn giọng nói, "Con biết, là con đã sai rồi . . . . ."



Cô không phải là một người mẹ tốt, mới có thể không quan tâm đến ý nghĩ của con mình, con bé căn bản không hề làm sai, kẻ làm sai chính là người lớn. . . . . .



Bà Hạ vỗ nhẹ bả vai Hạ Tử Du, điềm tĩnh nói, "Được rồi, được rồi, con cũng đừng tự trách bản thân mình nữa, chuyện này đều là do lỗi của cái thằng bại hoại đó, sau này con nên vạch rõ giới hạn với cái thằng xấu xa đó, nếu nó dám ức hiếp con, mẹ tuyệt đối sẽ không ngồi yên nhìn con chịu uất ức đâu, lần này là khổ cho Ngôn Ngôn rồi. . . . . ."



Hạ Tử Du ngước mắt nhìn bà Hạ, cảm kích nói, "Mẹ, con rất may mắn khi giờ phút này có mẹ ở bên cạnh . . . . . ."



Bà Hạ ôm Hạ Tử Du, an ủi vỗ nhẹ lưng Hạ Tử Du, "Đứa con gái ngốc này, mẹ cũng chỉ có con và Ngôn Ngôn thôi. . . . . ."



---



Thời gian từ từ trôi qua, nháy mắt đã trôi qua một tuần.



Trên sofa ở phòng khách, Hạ Tử Du ngồi đối diện với Liễu Nhiên, thân thiện hỏi, "Ngôn Ngôn, mẹ chơi ghép hình với con, có được không?"



Liễu Nhiên gật gật đầu.



Hạ Tử Du vừa suy nghĩ ghép thế nào, vừa nói với Liễu Nhiên, "Đợi lát nữa chúng ta chơi ghép hình xong, mẹ và bà ngoại dẫn con đi chơi công viên nhé, con có thích không?"



Liễu Nhiên vẫn không nói gì chỉ gật gật đầu.



Hạ Tử Du thả miếng ghép hình trong tay ra, êm ái hỏi Liễu Nhiên "Ngôn Ngôn, tại sao con không nói chuyện với mẹ?"



Liễu Nhiên cúi thấp đầu, lo sợ vặn vặn ngón tay, dường như không dám lên tiếg nói gì.
Thấy mềm không được, Hạ Tử Du bắt đầu chuyển cứng, "Được, anh mà không nói thì em đi kể với mẹ em về cái lịch sử bạn gái huy hoàng của anh, đập tan cái hình tượng người đàn ông tốt của anh trước mặt mẹ em, khỏi phải nghe mẹ em suốt ngày khen anh tốt, nói đến mức em nghe lỗ tai cũng chai cả ra rồi."



Hạ Tử Du cười sải bước đi.



Robert lập tức đuổi theo, "Tử Du, hà hà, đừng có hẹp hòi thế, anh còn trông cậy vào mẹ em để tìm bạn gái đấy. . . . . . Được, anh nói, thật ra anh cũng không cần nói gì nhiều với con gái em cũng đoán ra trong lòng nó nghĩ gì, biết con bé sợ em nói không cần nó nữa, sau đó anh liền kể cho nó nghe ngày xưa em sinh nó khó khăn thế nào, con bé vừa nghe xòng liền đòi gặp em. . . . . ."



---



Từng ngày lại êm ả trôi qua, chớp mắt một cái, đã đến mấy ngày đầu của tháng sau.



Hạ Tử Du đã tìm được mấy chỗ làm, nhưng còn chưa đi phỏng vấn, Hạ Tử Du vốn định chờ thêm hai ngày nữa, sắp xếp ổn thỏa cho Liễu Nhiên đi học xong thì mới giải quyết công việc, cho nên mấy ngày gần đây cô đều ở nhà ôn lại môn kinh tế học đã mấy năm nay chưa sờ đến cùng với công việc của văn phòng quan hệ xã hội.



"Cô chủ, cô chủ. . . . . ."



Hạ Tử Du tựa vào trên ghế sofa chẳng biết ngủ từ lúc nào chậm rãi mở mắt ra, "Hử. . . . . ."



Dì Lưu cười nói, "Cô không phải là đang ôn lại mấy quyển sách dày cộp này sao, mệt mỏi à?"



Hạ Tử Du day day thái dương, "Con ngủ quên sao?"



Dì Lưu gật đầu, "Đúng vậy, cô ngủ được một lúc lâu rồi. . . . . . Nếu không phải trời sắp tối, tôi cũng không muốn quấy rầy cô."



Hạ Tử Du cười xấu hổ nói, "Dạ, có lẽ đã lâu rồi không tiếp xúc với công việc, bây giờ nhìn mấy thứ có liên quan đến nó, chưa được một lúc đã cảm thấy khô khan, cho nên ngủ thiếp đi cũng không biết." Đọc chưa được vài trang, bây giờ tỉnh lại vẫn thấy mệt mỏi, cô thật là vô dụng.



Dì Lưu rút hai quyển sách kinh tế dày cộp ra khỏi tay Hạ Tử Du, cười hì hì nói với Hạ Tử Du, "Cô nhanh đi thay quần áo đi, cô đừng quên hôm nay là mùng 5!"



"Ồ, mùng 5 sao. . . . . ." Hạ Tử Du gật gật đầu nhưng đột nhiên lại hỏi, "Mùng 5 thì có chuyện gì ạ?"



Dì Lưu cười hà hà nói, "Cô quên rồi sao? Mau nghĩ kỹ lại đi."



"Mùng 5?"



Hạ Tử Du yên lặng suy nghĩ trong chốc lát.



Mùng 5, mùng 5 . . . . . Mùng 6. . . . . .



Khi trong đầu Hạ Tử Du đột ngột có ý thức về thời gian, cả người cô không tự giác ngẩn ra.



Dì Lưu nhận ra động tác nhỏ ấy của Hạ Tử Du, thân thiện nói, "Nhớ ra chưa? Vậy nhanh lên lầu thay một bộ đồ thật đẹp vào, mau đi đi. . . . . ."



Hạ Tử Du đã từ trong mơ màng trở lại hiện thực, cô cúi đầu, lầm bầm, "Chán quá, cũng chỉ là đi gặp bạn bè, cần phải ăn mặc trang điểm kỹ càng để làm gì!"



Dì Lưu lập tức lắc đầu, "Không thể nói vậy được. . . . . . Cậu Lâm là người có phong cách nhanh nhẹn, mỗi lần tới đón cô đều ăn mặc rất lịch sự, vì thế cô không thể ăn mặc tùy tiện rồi ra ngoài đi với người ta được? Còn nữa. . . . . . Cậu Lâm đi công tác đã nhiều ngày nay, người còn chưa về đến nơi đã hẹn tối nay gặp mặt cô rồi, chắc chắn tối nay sẽ bày tỏ gì đó. . . . . . Cô chủ, cô chuẩn bị tâm lý tốt chưa?"



Hạ Tử Du đứng dậy khỏi ghế sofa, khuôn mặt đỏ lên đi nhanh về phía lầu hai, "Con không nói với dì nữa!"



Dì Lưu đang muốn trêu chọc Hạ Tử Du, thì vô tình nhìn thấy đèn xe lấp loáng ngoài vườn hoa chiếu vào, nhận ra đó là xe của Lâm Thủy Miểu, dì Lưu vội nói, "Ôi, cô chủ, xe của cậu Lâm đến rồi. . . . . ."



Một lát sau, cả người Lâm Thủy Miểu ăn mặc như một quý ông bước vào nhà.



Lâm Thủy Miểu khách sáo gật đầu chào dì Lưu, "Dì Lưu, Cô Hạ…..Cô ấy…."



Dì Lưu gật đầu trêu ghẹo, "Dạ, cô chủ đang ở trên lầu thay quần áo, sẽ xuống ngay bây giờ. . . . . . Cậu cứ ngồi đây đợi một lát trước, tôi sẽ mang trà lên ngay."



Lâm Thủy Miểu gật đầu, "Cám ơn."



Mấy phút sau, Hạ Tử Du mặc một bộ âu phục màu đá cảm thạch rất xinh đẹp bước xuống cầu thang.



Lâm Thủy Miểu bị vẻ xinh đẹp giờ phút này của Hạ Tử Du làm cho kinh ngạc, một lúc lâu sau vẫn chưa tỉnh táo lại được.