Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút!
Chương 211 : Nỗi lòng của Đàm Dịch Khiêm
Ngày đăng: 11:29 30/04/20
Từ nhà họ Đàm trở về, Robert nóng nảy đi qua đi lại ở trong phòng Hạ Tử Du, còn Hạ Tử Du vẫn bình tĩnh thản nhiên ngồi ở mép giường.
Robert bỗng dừng lại, nhẹ lời trách, "Không phải anh đã nói là em phải phối hợp với anh sao? Em ở trước mặt Dịch Khiêm nói như thế, Dịch Khiêm sẽ hiểu lầm là chúng ta thật sự muốn kết hôn đấy! !"
Hạ Tử Du lạnh nhạt trả lời, "Anh ta có hiểu lầm hay không bây giờ cũng chẳng cần thiết nữa."
Robert nghiêm nghị nói, "Nhưng anh quan tâm! Anh bịa chuyện trước mặt Dịch Khiêm mục đích là chỉ để em rời khỏi Los Angeles, chứ không phải là muốn tranh giành em với Dịch Khiêm!"
Hạ Tử Du ngước mắt nhìn khuôn mặt đang nóng nảy của Robert, "Trước tiên là nói tới giữa em và Dịch Khiêm đã không còn quan hệ gì nữa, cho dù chúng ta thật sự có như thế đi chăng nữa cũng không dính gì đến chữ “tranh giành”, Còn nữa, anh thật sự cho rằng chỉ cần anh nói rằng anh và em đang ở bên nhau thì Đàm Dịch Khiêm sẽ để cho em và anh rời khỏi Los Angeles sao?"
Robert nói như chuyện tất nhiên, “Với tình bạn mười năm của bọn anh cậu ấy nhất định sẽ đồng ý!"
Hạ Tử Du châm chọc cười ra tiếng, "Anh ta sẽ đồng ý? Robert à, chẳng lẽ cho tới bây giờ anh vẫn còn cảm thấy anh hiểu được anh ta?"
Robert nghiêm túc nói, "Mặc dù những hành động hiện tại của cậu ấy không thể khiến anh gật đầu đồng tình được, nhưng anh tin rằng cậu ấy không phải là kẻ vô tình vô nghĩa."
Hạ Tử Du bình tĩnh nói, "Em thừa nhận, anh ta không phải là kẻ vô tình vô nghĩa, nhưng anh ta vẫn là một kẻ cực kỳ lý trí." Nói tới đây, Hạ Tử Du dừng một chút, "Em với anh ta dây dưa quấn quýt nhiều năm như thế, anh ta nói buông tay là buông tay, không có một chút nào dây dưa vương vấn, cũng không có chút luyến tiếc nào, dĩ nhiên, đấy là quyền lợi của anh ta sau khi ly hôn, em cũng không có quyền gì mà đi trách cứ anh ta, nhưng mà hai người đã từng yêu nhau cuối cùng lại trở thành người xa lạ, cho dù sau này không thể tiếp tục làm bạn, cũng không cần thiết đi tổn thương đối phương. . . . . . Em nhớ lúc em và anh ta vẫn còn ở bên nhau, anh ta đã từng rất mong đợi em và anh ta có thêm một đứa con nữa, hiện tại cho dù đã chia tay nhau nhưng đứa trẻ vẫn còn là một sinh mệnh nhỏ bé. Mà anh ta lại vì Đan Nhất Thuần dứt khoát quyết định vứt bỏ đứa con của em và anh ấy. . . . . . Em đã từng nghĩ rằng anh ta sẽ không tàn nhẫn đến thế được, cũng từng giống như anh cho rằng hiểu được anh ta, nhưng sự thật hết lần này tới lần khác đã chứng minh, lúc giá trị lợi dụng của em đối với anh ta đã hết hoặc là lúc em với anh ta đã là chuyện vớ vẩn, em vẫn tự cho là mình hiểu rõ anh ta còn sinh ra lòng tin với anh ta, cuối cùng chỉ có thể đổi lại là sự chịu đựng tổn thương ngày một lớn hơn nữa. . . . . ."
Robert không tìm ra được bất kỳ lý do nào để cãi lại Hạ Tử Du, bởi vì lúc này tình huống đúng như những gì Tử Du đã nói, Đàm Dịch Khiêm đã coi Hạ Tử Du như người hoàn toàn không có liên quan.
Thật ra thì Đàm Dịch Khiêm cũng chưa từng thay đổi, anh ta dối đãi với bất kỳ ai cũng lạnh lùng lãnh đạm, giống như anh ta đã từng có thể quyết tuyệt như thế với Đan Nhất Thuần, chỉ là hôm nay vai diễn đã thay đổi, Hạ Tử Du trở thành kẻ mà Đàm Dịch Khiêm thờ ơ, Đàm Dịch Khiêm đối xử với Tử Du cũng trở nên quyết tuyệt.
Robert khe khẽ thở dài, "Anh hiểu ý của em, Dịch Khiêm vì Đan Nhất Thuần sẽ quyết định ‘nhổ cỏ tận gốc’!"
Hạ Tử Du gật đầu, "Vâng."
Robert cũng vào lúc này nhớ lại sự thật là Đàm Dịch Khiêm đã từng vì Hạ Tử Du mà cưỡng ép Đan Nhất Thuần phá thai. . . . . .
Sợ rằng, theo tình huống bây giờ, vị trí hôm nay của Hạ Tử Du chính là vị trí lúc đó của Đan Nhất Thuần, cho nên Đàm Dịch Khiêm bảo vệ Đan Nhất Thuần giống như lúc ấy bảo vệ Hạ Tử Du, không thương lượng không cho đường sống.
Robert thấy có lỗi nói, "Tử Du, là anh nghĩ không chu toàn, còn tưởng rằng dẫn em đi tìm cậu ấy là có thể thuyết phục được cậu ấy. . . . . ."
Hạ Tử Du lập tức lắc đầu, "Trên thực tế, lúc đi theo anh em cũng nghĩ là em đã sai, có lẽ anh ta cũng không tàn nhẫn như em đã nghĩ, vậy mà, sự thật lại một lần nữa chứng minh anh ta là kẻ cuồng vọng tự phụ như thế. . . . . ."
Robert hỏi, "Em vì quá giận cho nên mới cố ý nói trước mặt cậu ta là chúng ta sẽ đăng ký kết hôn ở LosAngeles?"
Hạ Tử Du nhàn nhạt nói, "Thay vì nói em quá mức tức giận, không bằng nói đó là quyết định trong khoảnh khắc sau khi tự hỏi lý trí. . . . . . Chỉ cần chúng ta đăng ký kết hôn, đứa bé sẽ là con của em và anh, Đàm Dịch Khiêm anh ta căn bản không có cách nào ép em làm theo thỏa thuận."
Robert giật mình, "Chúng ta kết hôn?"
Hạ Tử Du lập tức giải thích, "Anh yên tâm, không phải kết hôn thật, chúng ta có thể nghĩ một biện pháp khiến Đàm Dịch Khiêm nghĩ chúng ta đã thật sự kết hôn, sau đó em sẽ đưa Ngôn Ngôn theo anh trở về Trung Đông, để mọi người đều nghĩ rằng em đã đến sống ở Trung Đông, đến lúc đó chúng ta sẽ chia tay ở Trung Đông. . . . . ."
Robert nhíu mày thật chặt.
Cho là Robert đang do dự, Hạ Tử Du áy náy nói, "Thật xin lỗi, quyết định chuyện này em đã không hỏi qua ý kiến của anh, chẳng qua khi đó em căn bản là không nghĩ ra được cách nào khác. . . . . . Nếu như anh cảm thấy chuyện này có ảnh hưởng đến danh dự của anh, vậy để em nghĩ cách khác!"
Robert vẫn rầu rĩ mà vuốt vuốt trán, thở dài nói, "Tử Du, anh không có ý này, dẫn em đến Trung Đông đối với anh mà nói chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, anh cũng chẳng thèm để ý đến cái gọi là danh dự kia đâu. . . . . Anh đau lòng là bởi vì em vì tránh né Dịch Khiêm mà phải đi Trung Đông với anh, em mang thai, lại phải chịu cực khổ chạy tới chạy lui như vậy, anh rất lo lắng cho sức khỏe của em. . . . . . Còn nữa, anh vẫn không mong muốn nhìn thấy em và Dịch Khiêm lâm vào tình cảnh mỗi người một nơi như thế này."
Hạ Tử Du thở nhẹ ra một hơi, cười nhạt nói, "Em vẫn cứ nghĩ, những năm qua nếu không phải em vẫn cố chấp kiên trì thứ không nên kiên trì, em với anh ta có lẽ đã không có nhiều tình cảm đến mức này, nếu như mà em có thể nhìn rõ mọi thứ sớm hơn một chút, có lẽ mấy năm trước em và anh ta cũng đã trở thành người xa lạ, cũng sẽ không có cục diện bi thương lúng túng như ngày hôm nay."
Thấy con ngươi trong suốt của Hạ Tử Du hiện lên những nét đau thương, Robert vội vàng an ủi nói, "Tử Du, nguyên nhân không phải là tại em . . . . . ."
"Tử Du, Tử Du. . . . . ."
Robert lập tức ôm lấy Hạ Tử Du, khẩn trương gọi.
Hạ Tử Du vẫn không tỉnh dậy, cả người dường như đang bị lửa thiêu.
Robert ôm Hạ Tử Du lao ra khỏi khách sạn, không kịp lấy xe của mình liền gọi một chiếc taxi đi thẳng đến bệnh viện
. . . . . .
Trong bệnh viện, Robert đang tự trách mình mà đấm vào vách tường.
Nhất định là tối hôm qua cô đứng bên ngoài cửa bệnh viện trên đường đi bị cảm lạnh, mà anh tối hôm qua lại để cô ngồi dựa vào anh ngủ trong xe cũng không biết đắp cái áo khoác lên cho cô. . . . . .
Đáng chết, nếu như cô có chuyện gì, anh sẽ tự làm thịt mình! !
Lúc robert đang tự trách mình, bác sĩ mang khẩu trang từ trong phòng bệnh đi ra.
Bác sĩ nói, "Anh là chồng của cô ấy?"
Đầu tiên Robert lắc đầu, sau đó lại gật đầu.
Bác sĩ không vui nói, "Bệnh nhân mang thai nên chăm sóc thật kỹ, tại sao lại để cho cô nhiễm lạnh chứ? Sốt cao 39 độ, tình trạng vô cùng nghiêm trọng. . . . . ."
Sắc mặt Robert cũng trở nên xanh mét, "Vậy. . . . . ."
"Thật may là không có chuyện gì, đã hạ sốt, sau khi tỉnh lại thì không có chuyện gì. . . . . . Nhưng nhớ về sau phải chăm sóc thật tốt cho bà xã của mình, đừng có trưởng thành như vậy rồi mà vẫn không biết gì."
Bác sĩ là vì nhìn thấy khuôn mặt điển trai cộng với dáng vẻ Play Boy của Robert nên cho rằng anh là một người đàn ông không biết quan tâm chăm sóc cho vợ mình, vì thế vừa bắt đầu đã doạ nạt Robert một trận.
Robert thở ra một hơi đầy nhẹ nhõm, cảm kích nói, "Cám ơn bác sĩ, sau này tôi sẽ chú ý hơn."
Bác sĩ nói, "Anh có thể vào thăm cô ấy, nhưng đừng đánh thức cô ấy, cô ấy cần nghỉ ngơi dưỡng sức."
Robert gật đầu, "Được."
. . . . . .
Đi vào phòng bệnh, nhìn Hạ Tử Du yên tĩnh nằm trên giường, Robert liền ngồi xuống bên cạnh.
Lúc Hạ Tử Du ngủ rất điềm tĩnh, hang lông mi thật dài giống như hai chiếc quạt gập lại, dáng vẻ thật đáng yêu, hoàn toàn không nhìn ra ẩn sâu trong lòng cô lại có những kí ức đau khổ đến thế.
Robert nhìn chằm chằm Hạ Tử Du thật lâu, xúc động nói, "Tử Du, nếu như em đồng ý, ở Trung Đông anh sẽ cho em cuộc sống thật hạnh phúc nhất."
Cô gái ngốc này, có đôi lúc thật rất đơn thuần. . . . . .
Đàm Tâm nhận ra được, cả Đan Nhất Thuần cũng đều thấy được, thế nhưng cô lại chẳng hay biết gì. . . . . .
Nhưng như vậy là tốt nhất. . . . . .
Anh vốn cũng không muốn cho cô biết, mấy năm qua, anh đã sớm quen với việc đứng bên cạnh mà nhìn cô rồi. . . . . .