Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút!
Chương 214 : Rốt cuộc có thể đi làm chuyện của mình
Ngày đăng: 11:29 30/04/20
Thành phố Y, Trung Quốc.
Tại nhà họ Hạ.
Dì Lưu vui mừng ron rả đi ra từ phòng khách, "Cô Hạ, cô mới về. . . . . ."
Hạ Tử Du ngọt ngào chào lại, "Dì Lưu!"
Dì Lưu thân thiện nắm lấy tay Hạ Tử Du, "Xem cô đấy, đi một cái là đi cả mấy ngày liền, bà chủ nhớ cô đã đành, Ngôn Ngôn cả ngày cũng làm ầm ĩ đòi cô đấy. . . . . ."
Hạ Tử Du cười nói, "Không phải con đã về rồi sao?"
Dì Lưu đưa mắt nhìn sang Robert đứng bên cạnh Hạ Tử Du, hiền hòa nói, "Robert, cậu cũng tới à. . . . . . Mau vào trong nhà ngồi đi."
Robert khách sáo nói, "Làm phiền rồi."
. . . . . .
Bước vào phòng khách, Hạ Tử Du liếc nhìn quanh bốn phía, không nhìn thấy bóng dáng của mẹ và con gái, Hạ Tử Du nghi ngờ hỏi dì Lưu, "Ủa, mẹ con và Ngôn Ngôn đâu dì?"
Hạ Tử Du vừa dứt lời thì một bóng dáng nhỏ bé mặc quần áo ca rô hoa trên bậc thang lầu hai đang đi xuống.
Hạ Tử Du đứng dậy mỉm cười nhìn con gái, "Ngôn Ngôn. . . . . ."
"Mẹ. . . . . ." Liễu Nhiên vừa bước xuống bậc thang cuối cùng, dáng người nhỏ nhắn mới hơn năm tuổi chạy bay về phía Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du ngồi xổm người xuống, mong nhớ niềm nở dang tay đón con gái vào lòng.
Thế nhưng trước khi Liễu Nhiên vọt vào trong lòng Hạ Tử Du thì Robert đã nhanh tay hơn cúi xuống bế ngang eo Liễu Nhiên lên, nhẹ giọng trách, "Cô nhóc nghịch ngợm này, nhìn thấy chú ‘củ cải’ con cũng không thèm chào một tiếng nha!"
Liễu Nhiên giãy giụa ở trong ngực Robert, bĩu môi nói, "Ngôn Ngôn không muốn nói chuyện với chú ‘củ cải’ nữa. . . . . ."
Robert nhíu mày hỏi, "Ồ, tại sao vậy?"
Liễu Nhiên giận dỗi nói, "Ai bảo chú ‘củ cải’ dẫn mẹ đi Male chơi mà không dẫn Ngôn Ngôn đi theo chứ. . . . . ."
Hạ Tử Du đứng thẳng người lên, cười nhẹ nói, "Ngôn Ngôn, không được nói chuyện không có lễ phép với chú ‘củ cải’ như vậy, biết không?"
"Dạ. . . . . ." Liễu Nhiên ngoan ngoan đáp lại sau đó làm nũng nói, "Mẹ, con muốn mẹ ẵm con. . . . . ."
"Được. . . . . ."
Hạ Tử Du vươn hai tay ta, nhưng Robert lại không chịu đưa Liễu Nhiên qua cho Hạ Tử Du bế, anh nghiêm túc nhìn Liễu Nhiên ở trước ngực, "Ha ha, nhóc con, sao con có thể giận chú ‘củ cải’ vậy chứ? Chú ‘củ cải’ không có dẫn con đi Male là vì muốn tốt cho con thôi! Con biết không? Ở Male rất nóng, mẹ con và chú ‘củ cải’ ở Male thiếu chút nữa đã bị nướng khét đấy. . . . . . Cô công chúa nhỏ như con còn phải diễn kịch trên vũ đài, lỡ như bị nắng ăn đen không thể diễn vai công chúa Bạch Tuyết thì làm thế nào?"
Liễu Nhiên nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nghiêm túc hỏi, "Nhưng con đâu thấy mẹ bị nướng cháy đâu à?"
"À, da mẹ con trắng vậy rất khó bị cháy, nhưng mà hai ngày trước đã phơi nắng đến bị bệnh luôn đấy. . . . . ."
Liễu Nhiên đã bị Robert thành công dời đi sự chú ý quay sang hỏi mẹ, "Mẹ, mẹ bị bệnh sao?"
Hạ Tử Du phối hợp nói, "Ừ, thật may là Ngôn Ngôn không có đi, nếu không chắc chắn cũng giống như mẹ phải bị chích thuốc rồi."
Liễu Nhiên sợ hãi nói, "Ngôn Ngôn không muốn bị chích thuốc. . . . . ."
Robert thừa dịp nói, "Vậy bây giờ con còn trách chú ‘củ cải’ không dẫn con đi Male nữa không?"
Liễu Nhiên lắc lắc đầu.
Robert xoa cái đầu nhỏ của Liễu Nhiên, hài lòng nói, "Vậy mới không uổng công chú ‘củ cải’đã mua cho con rất nhiều đồ chơi chứ. . . . . ."
Liễu Nhiên lanh lợi nói, "Cám ơn chú ‘củ cải’."
Robert dùng râu ria vừa mới mọc ra của mình cọ cọ lên gương mặt mịn màng của Liễu Nhiên, chọc cho cô bé cười khanh khách không ngừng.
Hạ Tử Du mỉm cười nhìn bọn họ, không thể không thừa nhận Robert trời sinh là chúa dụ dỗ con nít, anh thật có tài năng đối phó với trẻ con.
Ba người ở trong phòng khách náo loạn một hồi, Hạ Tử Du đột nhiên nghi hoặc hỏi, "Ủa, sao không thấy mẹ xuống?"
Người giúp việc đứng bên cạnh nói, "Dì Lưu đã đi gọi bà chủ."
"Có phải dạo này sức khỏe mẹ không tốt hay không?"
Người giúp việc trả lời, "Bà chủ rất khỏe ạ."
Hạ Tử Du ôm lấy bà Hạ thật chặt, nghẹn ngào nói, "Mẹ, mẹ nhất định phải tự chăm sóc tốt cho mình đó. . . . . ."
Bà Hạ vỗ nhẹ sống lưng mỏng manh của Hạ Tử Du, lời nói cũng nghẹn ngào không kém, "Mẹ ở nhà có nhiều người giúp việc chăm sóc, còn có dì Lưu nữa mà, con đừng quá lo lắng. . . . . ."
Hạ Tử Du vẫn không yên tâm căn dặn, "Còn có chuyện của công ty nữa, mẹ nhớ không được quá lao lực đó. . . . . ."
Bà Hạ gật đầu, "Được rồi, mấy người bạn trước kia của ba con hiện đang giúp cho ‘Hạ thị’ rồi, tin rằng hoạt động của ‘Hạ thị’ trong tương lai sẽ không có vấn đề gì lớn."
"Mẹ, mẹ nhớ bảo trọng. . . . . ."
Nhắm hai mắt, Hạ Tử Du quyến luyến cúi đầu trên vai bà Hạ.
Bà Hạ bật tiếng khóc thút thít nói, "Con cũng phải chăm sóc tốt cho mình, có cơ hội nhớ dẫn hai đứa cháu ngoại của mẹ về thăm mẹ. . . ."
Hạ Tử Du càng siết chặt bà Hạ, bởi vì cố chịu đựng sự mủi lòng mà giọng khàn khàn nói, "Con biết rồi."
Sau một lúc lâu bà Hạ mới từ từ buông Hạ Tử Du ra, nín khóc mỉm cười nói, "Được rồi, con gái, đâu phải là sau này không gặp mặt nữa, mẹ sẽ đợi con trở về . . . . . . Thời gian không còn sớm nữa, hai đứa coi lên đường đi!"
"Dạ."
Robert đi lên trước ôm nhẹ hai vai khẽ run của Hạ Tử Du, hết sức chân thành nhìn bà Hạ bảo đảm nói, "Bác gái, bác yên tâm đi, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Tử Du!"
Bà Hạ tin tưởng gật gật đầu.
Hạ Tử Du nhìn quanh bốn phía một vòng hỏi, "Ủa, Ngôn Ngôn đâu?"
Bà Đàm trả lời, "Con bé mới vừa nói muốn đi phòng vệ sinh, mẹ bảo dì Lưu dẫn nó đi rồi."
Robert nhìn Hạ Tử Du nói, "Anh vào trong kiếm con bé."
Hạ Tử Du nói, "Em đi với anh, con bé cũng có tính hời hợt giống như em, em vào hỏi xem con bé có còn bỏ quên thứ gì hay không."
"Được."
. . . . . .
Robert cùng Hạ Tử Du đi vào trong phòng khách mới phát hiện dáng người nho nhỏ của Liễu Nhiên giờ phút này đang dừng chân ở trước TV màn hình LCD cực lớn trong phòng khách.
Ngay lúc này, trong TV đồng thời phát tin ——
‘Từ một nhân viên làm việc trong khách sạn tiết lộ, Đàm tổng và bạn gái trước là cô Đan Nhất Thuần đang ở cùng nhau trong một căn phòng tại khách sạn. . . . . . Vùng Đại Khê trời xanh nước biếc, luôn là lựa chọn hàng đầu dành cho những cặp tình nhân, những đôi vợ chồng đến để nghỉ mát. . . . . .’
Robert lập tức cầm lên điều khiển trên bàn trà tắt TV.
Cũng lúc này, dì Lưu vội chạy nhanh đến trước mặt Hạ Tử Du, tự trách nói, "Cô Hạ, thật xin lỗi, bà chủ có thói quen xem tin tức, tôi đang chuẩn bị tìm xem tin tức hôm nay có gì, nhưng không ngờ tất cả tin tức trong ngày hôm nay đều là. . . . . . Ngôn Ngôn vừa nhìn thấy hình ảnh trên TV đã không chịu đi nữa, cũng không cho tôi tắt."
Hạ Tử Du nhìn tới chỗ Liễu Nhiên.
Liễu Nhiên thật giống như không nỡ dời mắt khỏi màn hình TV, sau đó đi về phía Hạ Tử Du, thật nhỏ giọng nói, "Mẹ, con muốn mẹ ẵm con. . . . . ."
Hạ Tử Du bế Liễu Nhiên lên, ôm nhẹ con gái vào trong ngực, không lên tiếng nói một lời nào.
Robert đi theo ở phía sau Hạ Tử Du, lòng bởi vì nhìn thấy hình ảnh hai mẹ con trước mắt mà vô cùng đau xót.
. . . . . .
Trên đường đi đến sân bay riêng, Liễu Nhiên luôn ngủ say ở trong lòng Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du nhìn khuôn mặt non nớt khi ngủ say của Liễu Nhiên, tim nhói đau như ai quất mạnh vào, cô đột nhiên thấy chua xót, nước mắt không kiềm được cũng đong đầy quanh hốc mắt.
Robert nhận ra tâm tình của Hạ Tử Du, anh cũng không bày tỏ sự quan tâm nào mà chỉ chuyên chú lo lái xe, bởi vì anh biết Hạ Tử Du sẽ không thích để anh nhìn thấy sự xấu hổ của cô vào lúc này.
Hạ Tử Du mở to hai mắt, sau đó đưa ánh mắt liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. . . . . .
Nhìn từng dãy kiến trúc ngoài cửa sổ liên tục lùi về phía sau, Hạ Tử Du cắn nhẹ môi dưới.
Ông trời thật đúng là châm chọc. . . . . .
Trong khi cô đi Trung Đông thì cũng là lúc anh và Đan Nhất Thuần đi nghỉ mát hưởng tuần trăng mật. . . . . .
Cô vốn không hiểu cái gì gọi là ‘xem như là người lạ’, nhưng bây giờ thì cô đã hiểu rồi. . . . . .