Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút!
Chương 216 : Trở lại Los Angeles gặp anh (p1)
Ngày đăng: 11:29 30/04/20
Địa phương Đại Khê.
Trời trong nắng ấm, hương vị mằn mặn của nước biển mang đến thấm vào ruột gan con người.
Dưới tàn dù che nắng, Đàm Dịch Khiêm đeo kính đen nhàn hạ nằm trên ghế dựa ở bãi biển nhắm mắt dưỡng thần.
Lúc này, chị Dư cùng Cảnh Nghiêu đi tới hướng Đàm Dịch Khiêm.
Nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm đang nghỉ ngơi, chị Dư và Cảnh Nghiêu lựa chọn trầm mặc đứng ở một bên.
Dường như nghe được tiếng bước chân người tới, tuy Đàm Dịch Khiêm nhắm hai mắt nhưng cũng đã biết được là ai, anh nhẹ giọng hỏi, "Chuyện gì?"
Chị Dư cung kính lên tiếng, "Quả nhiên không ngoài dự đoán của cậu, Kim Trạch Húc hắn nói muốn gặp cậu, bây giờ anh đang trên máy bay tới Đại Khê."
Đàm Dịch Khiêm vẫn nhắm hai mắt, không hề có phản ứng gì.
Chị Dư lại nhỏ giọng nói thêm một câu, "Đến với Kim Trạch Húc còn có Đường Hân."
Cảnh Nghiêu hừ mũi khinh thường nói, "Đường Hân cùng Kim Trạch Húc hôm nay đã là cá mè một lứa, cô ta đi theo Kim Trạch Húc cũng không có gì đáng ngạc nhiên."
Chị Dư gật đầu, "Thật không nghĩ tới một cô bé khi còn nhỏ hiền lành như vậy, sau khi lớn lên lại trở thành một người lòng dạ sâu hiểm như thế."
Cảnh Nghiêu nói, "Tổng giám đốc, thật ra thì muốn đối phó Đường Hân rất dễ dàng, cô ta chỉ dựa hơi Kim Trạch Húc, chỉ cần chúng ta châm ngòi ly gián. . . . . ."
Đàm Dịch Khiêm bình thản lên tiếng, "Không cần, cô ta ở lại bên cạnh Kim Trạch Húc còn có chỗ dùng tới."
Cảnh Nghiêu gật đầu, "Dạ."
Bầu không khí bỗng lặng xuống, Đàm Dịch Khiêm hời hợt hỏi, "Cô ấy mang thai có bị khó chịu gì hay không?"
Chị Dư cùng Cảnh Nghiêu liếc mắt nhìn nhau, hơi bất ngờ khi người Đàm Dịch Khiêm quan tâm nhất giờ phút này chính là "cô ấy", Cảnh Nghiêu lập tức trả lời, "Căn cứ theo lời người giúp việc chăm sóc cho bà tổng giám đốc ở nhà Kairos nói, thì tinh thần và sức khỏe bà tổng giám đốc rất tốt, xem ra cũng không có vì mang thai mà có chỗ nào khó chịu. Lần đi khám thai gần đây, bác sĩ cũng nói sức khỏe bà tổng giám đốc không có gì đáng ngại, chỉ là cơ thể hơi suy nhược, vẫn cần nên chú trọng điều dưỡng, nhưng mà gần hai ngày nay bà tổng giám đốc thường hay bị mất ngủ, buổi tối dường như rất khuya mới ngủ được."
Mặc dù cách tròng kính đen như mực, thế nhưng chị Dư vẫn có thể nhìn thấy mi tâm của Đàm Dịch Khiêm hơi nhíu lại, vì thế chị liền bổ sung vào, "Tổng giám đốc không cần lo lắng, bà tổng giám đốc ban ngày vẫn có nghỉ ngơi, thời gian ngủ đều được bổ sung đầy đủ."
Sau khi nói xong chị liếc mắt nhìn sang Cảnh Nghiêu.
Cảnh Nghiêu lập tức hiểu ý, vội phụ họa nói, "Đúng vậy, đúng vậy. . . . . . Tôi nhớ lúc chị tôi mang thai bởi vì chân bị sưng phù nên tối cũng thường đau đến không ngủ được, anh rể tôi cũng lo lắng kia mà, thật may là sau đó đã sinh ra được một em bé vô cùng khỏe mạnh . . . . . ."
Cảnh Nghiêu mới vừa nói xong chị Dư liền hung hăng trợn mắt nhìn sang, bởi vì lời của Cảnh Nghiêu hoàn toàn là khiến cho chuyện càng nói càng thêm nghiêm trọng.
Đàm Dịch Khiêm mở mắt ra, đáy mắt anh phát ra sự u ám, lạnh lùng nói, "Tôi muốn 24 giờ đều phải có người chăm sóc cho cô ấy, không cho phép có bất kỳ chuyện gì xảy ra với cô ấy và hai đứa nhỏ."
Chị Dư cúi đầu thưa, "Dạ."
Cảnh Nghiêu nói, "Thật ra có ông Robert bên cạnh chăm sóc cho bà tổng giám đốc rồi, tổng giám đốc không cần lo lắng."
Nhắc tới Robert, Chị Dư đột nhiên nhớ tới một chuyện, chị vội nói với Đàm Dịch Khiêm, "Tổng giám đốc, hai ngày nay Robert liên tục gọi điện thoại cho tôi đòi nói chuyện với cậu, cậu ta nói muốn gặp cậu, tôi đã từ chối cậu ấy rồi, nhưng với cá tính của cậu ấy tôi sợ cậu ấy sẽ tới Đại Khê này, lỡ như đụng mặt với Kim Trạch Húc vậy thì không hay rồi . . . . ."
Đàm Dịch Khiêm lạnh nhạt nói, "Nếu như cậu ta tới, hãy sắp xếp cho cậu ta ở lại khách sạn, tôi sẽ tìm thời gian để gặp cậu ấy."
"Dạ."
---------
Buổi chiều, tại khách sạn cao cấp ba mặt giáp biển đúng chuẩn năm sao thuộc vùng Đại Khê.
Bên trong một phòng cao cấp được bao với ba mặt toàn là biển, Đàm Dịch Khiêm hơi nới lỏng cà vạt, cởi ra một chiếc cút áo trên cổ áo sơ mi, lười biếng tựa vào trên ghế sofa bằng da màu xanh đen.
Liễu Nhiên từ ngoài cửa chạy vào, mừng rỡ gọi, "Mẹ, mẹ. . . . . . Mẹ nhìn xem dì tặng cho con cái khăn che mặt nè, mẹ thấy có đẹp hay không?"
Hạ Tử Du đang chìm trong suy nghĩ nên không có trả lời Liễu Nhiên.
Liễu Nhiên đưa tay kéo vạt áo Hạ Tử Du, "Mẹ. . . . . ."
Lúc này Hạ Tử Du mới hoàn hồn giựt mình, nhỏ giọng hỏi Liễu Nhiên, "Sao nào?"
Liễu Nhiên dùng cái khăn che mặt phủ kín mặt mình, đáng yêu hỏi Hạ Tử Du, "Đây là khăn che mặt dì tặng cho con đó, có đẹp không?"
Hạ Tử Du cười nói, "Ừ."
Liễu Nhiên đưa tay ôm lấy Hạ Tử Du, "Mẹ à, sao hôm nay mẹ ít nói chuyện vậy, có phải mẹ thấy trong người khó chịu hay không?"
Hạ Tử Du kiên nhẫn giải thích với con gái, "Mẹ không có sao, mẹ chỉ đang suy nghĩ thôi."
Liễu Nhiên ngây thơ hỏi, "Mẹ nghĩ gì thế?"
Đúng vậy, mình đang suy nghĩ gì chứ. . . . . .
Từ hôm Robert đi cho đến bây giờ, tâm trạng cô cứ mãi lo lắng không yên. . . . . .
Cô hiểu rất rõ tại sao tâm trạng mình lo lắng không yên, chính bởi vì giấc mộng của đêm hôm đó. . . . . .
Không phải cô chưa từng nằm mơ thấy ác mộng, nhưng cho dù cảnh ở trong mộng có sợ hãi thế nào đi nữa, sau khi trời sáng cô cũng sẽ không còn để nó ở trong lòng, duy chỉ có lần này, vừa nghĩ tới nội dung cảnh trong mộng, cô liền thấy rất khó chịu, cộng thêm Robert kể với cô chuyện Kim Trạch Húc ra tù. . . . . .
Cô phải thừa nhận, khi biết được Kim Trạch Húc ra tù điều duy nhất cô nghĩ tới là Kim Trạch Húc sẽ đi tìm người kia, thêm giấc mộng đó, không hiểu vì sao lòng cô cứ phập phồng lo lắng, nhưng cô cũng rất hiểu rõ, bây giờ mình đã không cần thiết phải lo lắng cho người ta nữa, vì dù sao cô và người đó cũng đã trở thành người dưng nước lã. . . . . .
Liễu Nhiên lắc lắc mẹ, "Mẹ, sao mẹ không nói chuyện?"
Hạ Tử Du hồi hồn, "Hả. . . . . ."
Lúc này, một người giúp việc đi đến cắt đứt cuộc nói chuyện của Hạ Tử Du cùng con gái, "Cô Hạ, bên ngoài có một người phụ nữ trung niên nói mình tên là Dư Mẫn muốn gặp cô. . . . . ."
Hạ Tử Du chợt ngước mắt, "Dư Mẫn?"
Người giúp việc nói, "Dạ, cô ấy nói cô ấy là ‘Chị Dư’, cô ấy có chuyện cần gặp cô."
Chị Dư. . . . . .
Làm sao có thể. . . . . .
Người giúp việc thấy Hạ Tử Du đang do dự, bổ sung thêm, "Cô Hạ, nếu cô không muốn gặp cô ấy thì tôi sẽ ra bảo cô ấy đi, còn nếu cô muốn gặp cô ấy cũng không sao cả, sự an toàn ở nhà Kairos được bảo vệ rất tốt, ở chỗ này không ai có thể gây tổn thương cho cô. . . . . ."
. . . . . .
Cuối cùng, tại phòng khách xa hoa lộng lẫy, Hạ Tử Du đã gặp chị Dư.
Được ngăn cách bởi hộ vệ nhà Kairos bảo vệ cho Hạ Tử Du, chị Dư đứng từ xa nhìn tới Hạ Tử Du, trên mặt không còn nét lạnh lùng khi ở trước mặt Hạ Tử Du như trước kia, chị từ tốn nói, "Cô Hạ, tôi còn tưởng rằng cô sẽ không chịu gặp tôi nữa. . . . . ."
"Tôi cũng không ngờ chị sẽ đến Trung Đông, là Đàm Dịch Khiêm bảo chị đến sao?" Giờ phút này Hạ Tử Du cứ đinh ninh cho rằng Đàm Dịch Khiêm đã biết chuyện cô và Robert giả kết hôn, cho nên mới bảo chị Dư đến tìm cô.
Chị Dư bình tĩnh nói, "Tổng giám đốc không có bảo tôi tới tìm cô, là tôi giấu tổng giám đốc tới đây tìm cô."
"Không phải sao?" Hạ Tử Du nghi ngờ hỏi, "Vậy chị tới tìm tôi có việc gì?"
Chị Dư ngóng nhìn Hạ Tử Du, sau đó nói, "Tôi muốn cô theo tôi về Los Angeles một chuyến."