Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút!

Chương 225 : Chỉ muốn ôm cô ngủ một giấc thật ngon

Ngày đăng: 11:29 30/04/20


Liễu Nhiên đang ngồi xổm trên mặt đất tay cầm chiếc xẻng nhỏ tự nhổ cỏ cho cây cỏ chanh, nhìn thấy Hạ Tử Du đi vào vườn hoa cô bé lập tức đứng dậy, vui mừng đến nỗi quẳng lại chiếc xẻng nhỏ, ì ạch chạy đến bên chân Hạ Tử Du, "Mẹ, không phải là mẹ nói mẹ mệt muốn đi ngủ sao?"



Hạ Tử Du xoa xoa cái đầu nhỏ của Liễu Nhiên, "À, mẹ đột nhiên không muốn ngủ nữa, đến đây nhìn xem có phải cây cỏ chanh đã cao lớn rất nhiều như Liễu Nhiên nói hay không?"



Liễu Nhiên cười rộ lên lúm đồng tiền chúm chím như hoa, "Dì nói hoa cỏ chanh cũng sắp nở hoa rồi ạ . . . . ."



"Ừ."



"Cô chủ."



Xa xa, dì Trần lên tiếng khẽ gọi cô.



Hạ Tử Du ngước mắt, nhìn thấy dì Trần đang mỉm cười tay cầm theo chiếc áo đi về phía cô.



Hạ Tử Du cũng lễ phép nở nụ cười chào lại dì Trần.



Dì Trần đi tới trước mặt Hạ Tử Du, ôn hòa nói, "Cô chủ, cậu chủ nói ngoài trời đang có gió, bảo tôi mang cho cô cái áo." Dứt lời dì Trần đem chiếc áo khoác dệt len mềm mại khoác lên người cô.



Hạ Tử Du bỗng sững người hỏi, "Anh ấy. . . . . . Vẫn chưa đi sao?"



Dì Trần cười rất thân thiện nói, "Có cô chủ ở nhà, sao cậu chủ có thể đi được đây?"



Hạ Tử Du lúng túng cụp mắt xuống, "Dì Trần, dì nói đùa rồi, tôi hiện nay đã không còn là cô chủ gì đó nữa, sau này dì đừng gọi tôi như thế."



Dì Trần nắm lấy bàn tay mát lạnh của Hạ Tử Du nhẹ nhàng nói, "Cô chủ, cô mới là người đang nói đùa với tôi đó, cô đã về lại với cậu chủ, tương lai nhất định là sẽ ở mãi bên cạnh cậu chủ rồi. . . . . ."



Hạ Tử Du nhẹ nhàng lắc đầu, chọn sự im lặng không nói thêm gì.



Liễu Nhiên đứng bên cạnh Hạ Tử Du ngước mắt hỏi dì Trần, "Quản gia Trần, ba cháu về rồi sao?"



Dì Trần gật đầu.



Liễu Nhiên lập tức trở nên hào hứng, "Ồ. . . . . . Con muốn đi tìm ba. . . . . . Bảo ba chơi ghép hình với con . . . . ." Nói xong Liễu Nhiên tung tăng nhảy nhót chạy vào trong biệt thư.



Dì Trần cười nói, "Cô Ngôn Tư đúng thật là rất mến tay mến chân với cậu chủ."



Hạ Tử Du chỉ nhợt nhạt cười một tiếng cũng không nói gì.



Dì Trần nắm tay Hạ Tử Du đi đến chiếc ghế dài bằng gỗ trong vườn hoa, thân thiện nói, "Cô chủ, đúng lúc tôi không có việc gì làm, cô ở vườn hoa một mình không có ai trò chuyện cũng buồn chán, hay là chúng ta cùng nhau nói chuyện một chút nhé!"



"Được."



Cô theo chân dì Trần tới ngồi xuống chiếc ghế gỗ dài trong vườn hoa, trong lời nói của dì Trần vừa có sự thân thiện nhưng không thiếu đi phần cung kính, “Cô chủ, khi cô về lại đây có nhận ra biệt thự này có gì thay đổi không?"



Hạ Tử Du nhẹ nhàng lắc đầu, “Hoàn toàn vẫn giống như trước kia."



Dì Trần đột nhiên nói, "Cô không biết, thời gian trước, căn biệt thự này đã bán đi cho người khác rồi. . . . . ."



Hạ Tử Du kinh ngạc hỏi, "Làm sao có thể?"



Dì Trần từ tốn giải thích, "Tôi cũng không rõ lắm, lúc đó cậu chủ nói muốn bán nó đi, mọi người cũng đã dọn ra khỏi nơi này rồi. . . . . . Vào hai ngày trước, cậu chủ bảo chúng tôi quay lại, cậu ấy cũng không nói cô sắp về lại đây, cậu ấy chỉ bảo chúng tôi dọn dẹp sửa sang lại, những vật dụng đồ đạc của cô tất cả đều sắp xếp lại giống như lúc trước. . . . . . Tôi đoán rằng cô sẽ trở lại, quả nhiên, hôm sau cậu chủ đã đưa cô trở về. . . . . ."



Hạ Tử Du hỏi, "Anh ấy mua lại căn biệt thự này sao?"



Dì Trần trả lời, "Có lẽ là vậy. . . . . . Có người giúp việc nói cậu chủ đã bỏ ra số tiền gấp ba với giá khi bán, mới có thể mua lại được căn biệt thự này."



Hạ Tử Du không hiểu hỏi, "Nếu còn muốn căn biệt thự này, tại sao anh ấy phải bán nó đi?"



Dì Trần giải thích, "Bởi vì cô chủ đã không còn ở nơi này nữa, cho dù cậu chủ có ở lại đây cũng sẽ chỉ khiến cho cậu ấy nhớ tới thời gian khi cô và cậu ấy còn ở bên nhau. . . . . ."



Hạ Tử Du im lặng không nói.



Dì Trần dùng tư cách của bậc trưởng bối chân thành nói với cô, "Cô chủ, thật ra khi cô rời khỏi cậu chủ, khoảng thời gian đó tâm trạng cậu ấy rất thường không tốt. . . . . . Mặc dù bên ngoài đều ầm ĩ đồn đãi chuyện cậu chủ và cô Đan yêu nhau, nhưng tôi biết rõ trong lòng cậu chủ chỉ có cô, những ngày cô mới rời khỏi biệt thự, mỗi ngày cậu chủ đều tắt đèn ngồi một mình trong phòng khách, nhìn cậu ấy có vẻ như rất cô độc buồn bã."



Hạ Tử Du từ từ rũ mắt xuống, giọng cũng nghèn nghẹn nói, "Dì Trần, giữa tôi và anh ấy. . . . . . Có rất nhiều rất nhiều chuyện mà bây giờ tôi không biết nên chấp nhận và đối mặt với nó như thế nào, tôi cần có thời gian để suy nghĩ."
"Đàm Dịch Khiêm! !"



Hạ Tử Du giơ tay dùng sức né tránh đụng chạm với Đàm Dịch Khiêm, nhưng có làm thế nào đi nữa thì Đàm Dịch Khiêm vẫn gọn gang khóa chặt cô trong lòng anh.



Không muốn làm tổn thương đến đứa bé trong bụng, Hạ Tử Du cố gắng giữ cho mình bình tĩnh lại, cô nhẫn nhịn sự tức giận bị anh bá đạo ôm vào trong ngực, lạnh lùng nói, "Anh tuân thủ lời hứa của mình chính là như thế này sao?"



Giây phút này, đôi mắt đen nhánh của Đàm Dịch Khiêm mở ra, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.



Thật ra Đàm Dịch Khiêm tỉnh dậy còn sớm hơn cả Hạ Tử Du, anh đang tận hưởng cảm giác được ôm ấp cô, cho nên khi cô cựa quậy tỉnh lại trong lòng anh thì anh lại giả vờ như đang ngủ.



Hạ Tử Du thấy anh không nói lời nào, cô lập lại thêm lần nữa, "Anh nói với tôi là anh sẽ không ở lại biệt thự."



Trong chớp mắt, Đàm Dịch Khiêm thật giống như đã bị cô chọc giận, anh trở người dậy đè lại Hạ Tử Du ở dưới thân mình.



Dĩ nhiên, tránh để làm bị thương đến cục cưng trong bụng Hạ Tử Du, Đàm Dịch Khiêm đè lên người cô cũng không có dùng nhiều sức, so với sự dịu dàng của hai ngày trước, giờ phút này anh giống như một con Sư Tử đang bị chọc giận, anh hạ giọng nói, "Anh nói anh không ở lại biệt thự, nhưng anh không có nói là thỉnh thoảng anh không được ngủ lại! !"



Hạ Tử Du sửng sốt nhìn anh, đã bị cái giọng ăn vạ của anh làm cho tức đến phát nghẹn, "Anh. . . . . . Anh là đồ khốn kiếp!"



Anh nhìn thẳng vào hai mắt tức giận của cô, trầm giọng nói, "Tại sao cứ phải xa lánh anh như vậy?"



Hạ Tử Du nghiêng đầu đi, im lặng không lên tiếng.



Đàm Dịch Khiêm xoay mặt Hạ Tử Du lại, tiếp tục hỏi, "Tại sao dám gọi tên người đàn ông khác trong khi ngủ?"



Hạ Tử Du bị buộc phải nhìn vào đôi mắt đen thẳm u ám đang lóe lên sự nguy hiểm của anh, đối với câu anh hỏi cô vốn chẳng hiểu gì, nhưng vẫn bướng bỉnh không chịu lên tiếng trả lời anh.



Đột nhiên Đàm Dịch Khiêm cúi đầu hôn lên môi cô. . . . . .



"Ưm. . . . . ." Hai mắt kinh ngạc trợn to, Hạ Tử Du vung hai tay liên tục đánh đấm lên sống lưng trần của anh.



Đàm Dịch Khiêm âu yếm nhẹ nhàng gặm cắn nhắm nháp môi cô chỉ vì muốn để cho cô nhận thấy lòng tham độc chiếm của anh.



Qua thật lâu, Đàm Dịch Khiêm mới chịu buông Hạ Tử Du ra. . . . . .



Lúc này Hạ Tử Du cũng không có hành động phán kháng nào nữa, hốc mắt cô đỏ lên, cố chấp quay mặt sang hướng khác.



Thấy hai mắt nhuốm đỏ của Hạ Tử Du, Đàm Dịch Khiêm lần nữa xoay mặt cô lại, nhìn dáng vẻ ngấm ngầm chịu đựng kiềm chế để khỏi khóc của Hạ Tử Du, anh khàn giọng hỏi, "Khi đối mặt với anh, em thật thấy đau khổ như vậy sao?"



Sự chua chát dâng lên cổ họng Hạ Tử Du, cô nghẹn ngào đến một câu cũng không thể nói được.



Nhớ lại lúc cô lầm bầm trong giấc mơ, sự chua chát khiến cho hầu kết của anh chuyển động, giọng nói còn khàn hơn so với lúc nãy,” Em thật đã có tình cảm với Robert rồi, phải không?"



Hạ Tử Du không nói gì, nhưng nước mắt của cô đã không kiềm chế được mà ngưng tụ đầy trong hốc mắt.



Giọng Đàm Dịch Khiêm càng nặng nề hơn ép hỏi, "Anh muốn em trả lời anh! !"



Ngữ điệu khàn khàn của anh tăng lên khiến cho sự phòng vệ trong lòng cô sụp đổ, mắt cô mờ nước nhìn anh, nói từng câu từng chữ, "Anh tổn thương tôi, vứt bỏ nhân cách của tôi không thèm ngoảnh lại, chỉ làm chuyện mà anh cho là đúng, anh còn muốn tôi thế nào nữa đây?"



Xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô không thể nào quên đi tất cả xem như chưa từng xảy ra. . . . . .



Lời của cô như một lưỡi kiếm sắc bén đâm vào tim anh đau nhói. . . . . .



Anh đã từng nói, nếu như cô có chọn lựa tốt hơn, anh sẽ buông tay cô. . . . . .



Nhưng mà, giờ khắc này, muốn làm được điều đó, sao lại gian nan đến thế. . . . . .



Tuột xuống khỏi người cô, anh lập tức bước xuống giường mặc quần áo vào.



Hạ Tử Du kéo chăn lên, ánh mắt không thể kiềm chế được mà nhìn về phía anh.



Đàm Dịch Khiêm quay lưng về phía cô cài lại cúc áo sơ mi.



Trước lúc bước ra khỏi phòng, giọng nói của anh đã trở về với sự ôn hòa giống như trong mấy ngày qua nói với cô, anh trầm giọng nói, "Anh xin lỗi vì đã không tôn trọng sự lựa chọn của em."