Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút!
Chương 232 : Ăn vạ để cầu hôn
Ngày đăng: 11:29 30/04/20
.
Phẩm vị trong phòng ngủ ở lầu hai của nhà họ Đàm thật khác thường nhưng lại rất tươi mát và trang nhã.
Hạ Tử Du ngồi xuống mép giường cẩn thận nhìn quanh bốn phía một vòng.
Gian phòng này đúng là lớn đến kinh người, hơn nữa phòng trẻ cũng đã được đặt giường trẻ con, đồ chơi trẻ con và cả vật dụng trẻ con nữa, sự sắp xếp này quả thật đối với vợ chồng sắp có em bé dường như tất cả đều rất chu toàn.
Hạ Tử Du mơ hồ nhìn người nhà họ Đàm bố trí tất cả vì cô như thế, nhất thời lâm vào trạng thái nghi hoặc khó hiểu.
Âm thanh của tay cầm cửa vang lên, Hạ Tử Du đang suy nghĩ cũng hoàn hồn.
Bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của Đàm Dịch Khiêm đi vào phòng ngủ, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh cô.
Anh ôm lấy hông cô, dịu dang hỏi: “Đang suy nghĩ gì vậy?”
Hạ Tử Du hỏi thẳng, “Mẹ anh và chị anh làm sao vậy?”
Đàm Dịch Khiêm hời hợt nói, “Đó là hình thức của một gia đình hòa hợp!"
Ngụ ý của anh, dường như có lẽ anh cũng đoán được phản ứng của mọi người dành cho cô như thế, Hạ Tử Du vội vàng hỏi, “Sao có thể thế chứ?”
Đàm Dịch Khiêm âu yếm hôn lên gò má Hạ Tử Du, “Lúc trước Liễu Nhiên ngã bệnh, lại thêm chuyện của Kim Trạch Húc, anh không xử lý tốt chuyện gia đình thay em… Bây giờ anh đã có rất nhiều thời gian để cùng sống với nhau hạnh phúc hết nửa đời sau, tất nhiên anh phải đảm bảo cho em sau này trong thế giới của anh sẽ thật vui vẻ.”
Hạ Tử Du đưa tay chống lên lồng ngực Đàm Dịch Khiêm, nghiêm túc nói, “Nè, anh đừng có nhân cơ hội này mà ăn vạ, em nói muốn ở bên anh suốt đời khi nào chứ?”
Đàm Dịch Khiêm gỡ bàn tay Hạ Tử Du ra, ôm Hạ Tử Du vào trong ngực, tròng mắt đen híp lại, “Nói vậy là em tính dẫn theo con của anh rồi đi lấy người khác?”
Hạ Tử Du quật cường nói, "Cái này rất khó nói."
Đàm Dịch Khiêm ra vẻ thỏa hiệp nói, “OK, nếu trên thế giới này có người dám cưới em, anh sẽ buông tay để em đi.”
Hạ Tử Du tức giận, "Anh cho là bây giờ ngoài anh ra không ai thèm lấy em sao?”
Đàm Dịch Khiêm nhìn dáng vẻ tức giận của Hạ Tử Du cười nói, “Không phải không ai thèm lấy, mà là bây giờ em đã bị dán cái mác “người phụ nữ của Đàm Dịch Khiêm”, đời này em ngoại trừ gả cho anh, thử hỏi còn ai dám cưới em?”
Hạ Tử Du lầm bầm, “Cái đồ cuồng vọng ngạo mạn!”
Bỗng chốc, Đàm Dịch Khiêm ôm lấy hai chân Hạ Tử Du đặt lên giường, cả người theo đó nằm sấp lên, khàn giọng nói, “Từ giờ đến bữa tối còn chút thời gian... Chúng ta tiếp tục làm chuyện còn dang dở lúc ở thành phố Y...”
Hạ Tử Du lập tức chống tay từ chối, "Này . . . . ."
Đàm Dịch Khiêm vùi xuống trước ngực Hạ Tử Du, giọng nói càng nặng nề hơn, “Cái này là em thiếu nợ anh!”
Động tác Hạ Tử Du hơi khựng lại, không hiểu hỏi, “Em nợ anh lúc nào?”
Đàm Dịch Khiêm vùi vào cổ Hạ Tử Du, "Em đã quên em vẫn chưa có bồi thường cho anh.”
Sắc mặt Hạ Tử Du nhanh chóng ửng hồng, “Ơ...”
Đàm Dịch Khiêm cầm bộ điều khiển trên đầu giường, bấm nút để rèm trong phòng tự đóng kín lại....
Cảm giác đột nhiên đèn trong phòng chợt tối lại, Hạ Tử Du căn bản không kịp cản trở nữa đã bị cơ thể Đàm Dịch Khiêm đè xuống... .
Sắc mặt Hạ Tử Du đỏ bừng, chống lên lồng ngực của người nào đó, “Anh đừng như vậy... Viện trưởng nói Ngôn Ngôn sắp tan học về rồi...” Tại sao đàn ông lúc nào cũng có thể nghĩ tới cái loại chuyện này chứ?
Cứ tưởng rằng có thể làm Đàm Dịch Khiêm bỏ cái ý định không đứng đắn này, nào ngờ Đàm Dịch Khiêm lại nghiêm túc thốt ra một câu, “Con bé không vào được.”
"Nè . . . . . Ưm. . . . . ." Môi bị chiếm lấy, cô còn muốn nói nữa nhưng lại bị người kia nuốt hết lời nói vào trong miệng.
Lúc Hạ Tử Du cảm thấy mình giống như con cừu nhỏ chỉ chờ bị sói đói ăn sạch sành sanh thì ngoài cửa phòng truyền đến âm thanh non nớt của Liễu Nhiên.
"Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . ."
Vài ngày rồi không nghe thấy tiếng con gái, Hạ Tử Du rất vui sướng, cô vỗ vỗ vào người nào đó đang cởi nút áo của mình, mừng rỡ nói nói, “Ngôn Ngôn về rồi...”
"Mẹ, mẹ. . . . . ." Giọng của Liễu Nhiên càng lúc càng dồn dập.
Cuối cùng, Đàm Dịch Khiêm bật lên tiếng rủa thầm, sau đó lật xuống khỏi người Hạ Tử Du, chán nản mà nằm thẳng cẳng ở trên giường.
Hạ Tử Du cài áo xong liền đứng dậy đi ra mở cửa phòng.
Liễu Nhiên lập tức đưa tay ôm chằm lấy Hạ Tử Du, "Mẹ!"
Hạ Tử Du cúi người hôn con gái một cái rồi bế lên, “Có nhớ mẹ hay không?”
Liễu Nhiên gật đầu, "Dạ có."
Hạ Tử Du ôm Liễu Nhiên đi vào trong phòng.
Bị Đường Hân uy hiếp, Đàm Dịch Khiêm biết dù anh có thể nghĩ ra được cách để giải quyết chuyện này, nhưng dựa theo tính tình của Đường Hân, Đường Hân sẽ không bỏ qua cho cô nếu như cô còn ở bên cạnh anh, cho nên Đàm Dịch Khiêm mới tìm cách giao cô lại cho Robert chăm sóc...
Để tránh cho Robert không làm lộ mọi chuyện, anh không giải thích bất cứ điều gì với Robert, vẫn diễn vai một người đàn ông tuyệt tình.
Đợi sau khi cô cùng Robert đến Riyadh, cũng là lúc Kim Trạch Húc thoát tội ra tù.
Khi đó Đàm Dịch Khiêm cũng đã nghĩ ra được kế hoạch để đối phó.
Đó chính là lợi dụng vào hạng mục Vịnh ở phía Tây mà Kim Trạch Húc và anh cùng hợp tác.
Đàm Dịch Khiêm nghĩ đến, hạng mục Vịnh phía Tây là hạng mục mà chính phủ Mỹ cực kỳ coi trọng, chỉ cần hạng mục này xảy ra một chút vấn đề, chính phủ Mỹ sẽ đề cao cảnh giác.
Sau khi nghĩ đến có thể lợi dụng hạng mục này, Đàm Dịch Khiêm đã sai người nhiều lần đến chính phủ Mỹ đề nghị hợp tác.
Hạng mục Vịnh phía Tây đã bị dừng lại khi Kim Trạch Húc bị bỏ tù, lại biết tập đoàn Y đang không có người phụ trách, hỡn nữa cũng không có kinh phí để tiếp tục xây dựng, mà chính phủ Mỹ đã kí kết hợp đồng xong với tập đoàn Y, cho nên dự định muốn bán đấu giá tập đoàn Y, hơn nữa muốn thu hút các tập đoàn lớn đầu tư vào.
Khi đó Kim Trạch Húc vẫn còn đang ở trong tù, sau khi nghe được tin này, vì không muốn tập đoàn Y rơi vào tay người khác, Kim Trạch Húc lập tức yêu cầu Đường Hân bằng mọi giá cũng phải để tập đoàn Y có thể tiếp tục xây dựng hạng mục Vịnh.
Đường Hân nghe lời Kim Trạch Húc tới ép Đàm Dịch Khiêm dùng tài chính Đàm thị đầu tư tiền vốn vào cho hạng mục Vịnh phía Tây....
Nhưng Đường Hân và Kim Trạch Húc đều không biết, nhất cử nhất động này đều do Đàm Dịch Khiêm vì bọn họ mà bố trí đường đi nước bước.
Lúc Đàm Dịch Khiêm đầu tư vốn vào cho hạng mực này, đã khiến cho chính phủ Mỹ rất coi trọng...
Chính phủ Mỹ không thể nào tưởng tượng được Đàm Dịch Khiêm lại có thể vận động một khoản tiền lớn như thế đầu tư cho tập đoàn Y, vì vậy điều một viên chức chính phủ tới hỏi anh nguyên nhân.
Đàm Dịch Khiêm liền thẳng thắn nói với vị viên chức chính phủ này anh bị uy hiếp... Kể rõ toàn bộ chân tướng sự việc với vị viên chức chính phủ này.
Viên chức chính phủ có lòng muốn giúp Đàm Dịch Khiêm giải quyết vấn đề này, nhưng ở một quốc gia luật pháp nghiêm ngặt như Mỹ, cho dù nhân viên chính phủ biết anh không phạm tội nhưng cũng không cách nào giúp anh thoát tội, dù sao trong tay Đường Hân đang có nhân chứng vật chứng đầy đủ.
Đàm Dịch Khiêm bất đắc dĩ tỏ vẻ chán nản... Anh nói với viên chức chính phủ, anh không thể nào bỏ Đàm thị, cũng không thể để cho đối phương được như ý, nếu phải đi tới bước đường cùng, anh sẽ chọn vào tù, cho đối phương cái gì cũng không lấy được.
Viên chức chính phủ vốn đang thương tiếc cho cảnh ngộ của Đàm Dịch Khiêm, nhưng khi nghe Đàm Dịch Khiêm nói tới việc cùng lắm là anh phải vào tù, Đàm thị sẽ cho cha anh phụ trách, vậy thì, anh sẽ bảo cha mình không nên đầu tư xây dựng hạng mục Vịnh này nữa thì viên chức chính phủ đột nhiên trở nên lo lắng...
Nguyên nhân có hai, một là nếu Đàm thị không tiếp tục bỏ tiền cho hạng mục xây dựng Vịnh thì hạng mục Vịnh sẽ bị chết non, đối với hạng mục mà chính phủ cùng nhân dân Mỹ vô cùng trông đợi thì đây là một tổn thất rất lớn, dù sao cũng có rất nhiều thương nghiệp đang rất mong đợi có thể xây dựng, hạng mục này nhất định sẽ mang đến cho chính phủ Mỹ rất nhiều lợi ích. Thứ hai là nếu hạng mục không thế tiến hành, dựa theo hợp đồng xây dựng mà chính phủ Mỹ từng kí kết thì phía bên Đàm thị đã phải chi ra rất nhiều tiền tài và nhân lực, có thể bởi vì chính phỉ vi phạm hợp đồng mà phải đền một khoản tiền kếch xù, đối với chính phủ Mỹ mà nói thì đây là một con số cực khổng lồ.
Tất nhiên, chính phủ My sẽ không mong muốn nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm bị bỏ tù, dù sao, chỉ cần Đàm Dịch Khiêm không xảy ra chuyện gì, hạng mục Vịnh vẫn có thể sẽ được tiếp tục, điều này đối với chính phủ Mỹ mà nói không thể nghi ngờ là lợi ích lớn nhất.
Vị viên chức chính phủ này trở về cùng thương lượng với nhiều viên chức chính phủ Mỹ khác, sau đó quyết định trợ giúp Đàm Dịch Khiêm. . . . . .
Chỉ cần Đàm Dịch Khiêm có thể tìm được đoạn ghi âm kia, họ sẽ không trực tiếp đưa vào trình tự pháp luật mà vu khống tố cáo anh, ngược lại dùng đoạn ghi âm đó đổi thành chứng cớ Đường Hân cùng Kim Trạch Húc hợp tác âm mưu giết chết Lorik, chờ sau khi Đường Hân và Kim Trạch Húc bị tố cáo, họ sẽ trực tiếp tiêu hủy băng ghi âm, như vậy sẽ không có ai biết chính phủ Mỹ không có chỉ chứng lên án và bao che, cũng có thể nói là mở một mắt nhắm một mắt.
Dĩ nhiên, chính phủ Mỹ cũng nói rõ với Đàm Dịch Khiêm, nếu Đường Hân đem ghi âm giao cho cảnh cục hoặc chính phủ, họ sẽ không giúp được gì, bởi vì họ không thể trắng trợn lộ liễu làm chuyện trái với luật pháp quốc gia.
Cho nên, việc Đàm Dịch Khiêm có thể làm là mau chóng tìm được đoạn ghi âm trong tay Đường Hân............
Nhưng mà, cái chìa khóa đó là cọng cỏ cứu mạng của Đường Hân và Kim Trạch Húc , Đường Hân và Kim Trạch Húc sẽ không giao cái chìa khóa đó cho ngân hàng giữ, cũng sẽ giấu nó ở một nơi rất bí mật, nếu Đàm Dịch Khiêm muốn tìm được cái chìa khóa kia cũng chỉ có thể đợi đến lúc Đường Hân hoặc Kim Trạch Húc mang cái chìa khóa đó theo ở bên người. Nếu vậy, thời điểm nào thì cái chìa khóa đó mới có thể ở trên người một trong hai bọn họ, và khi nào thì bọn họ sẽ luôn mang theo nó ở trên người đây?
Cuối cùng Đàm Dịch Khiêm đã nghĩ ra, thời cơ tốt nhất chính là lúc Kim Trạch Húc quyết định mở cuộc hợp báo với ký giả.
Mặc dù Kim Trạch Húc đã nói với anh thời gian mời ký giả, nhưng để tránh cho Đường Hân và Kim Trạch Húc biết Đàm Dịch Khiêm có hành động khác mà chó cùng rứt giậu đem băng ghi âm giao cho cảnh sát Mỹ, vì thế Đàm Dịch Khiêm âm thầm bày ra một kế hoạch khác....
Đó chính là kế hoạch giả vờ bán tháo 30% cổ phần Đàm thị.
Kế hoạch này dĩ nhiên là muốn chuyển hướng chú ý của Kim Trạch Húc cùng Đường Hân...
Thật ra thì chuyện Đàm Dịch Khiêm muốn bán tháo 30% cổ phần, hơn nữa còn rất bí mật sai Cảnh Nghiêu đến tìm đám người ngân hàng nói chuyện, những thứ này đều là vì để cho Kim Trạch Húc tin rằng anh vẫn luôn có kế hoạch.
Kim Trạch Húc rất nhạy cảm, nếu như Đàm Dịch Khiêm không có bất kỳ kế hoạch nào, Kim Trạch Húc tất phải hoài nghi, như vậy, Kim Trạch Húc nhất định sẽ chỉ thị Đường Hân dồn Đàm Dịch Khiêm vào chỗ chết, nói cho cùng, dù có số cổ phần đó của Đàm thị hay không thì Kim Trạch Húc cũng không hề gì, nhưng nếu hắn không dốc lòng thắng được Đàm Dịch Khiêm, thì hắn sẽ vạn kiếp bất phục.
Cố tình để Kim Trạch Húc rơi vào bẫy, vì thế Đàm Dịch Khiêm thực hiện kế hoạch bán tháo cổ phần, chẳng những ra vẻ kế hoạch rất khả thi, còn lợi dụng Đan Nhất Thuần..........
Điều quan trọng nhất chính là... Hạ Tử Du đã vì Đàm Dịch Khiêm mà từ Ryandh trở về Los Angeles, Kim Trạch Húc vốn đang nghĩ có lẽ Đàm Dịch Khiêm vẫn còn kế hoạch khác, nhưng khi nhìn thấy cô vì Đàm Dịch Khiêm mà lựa chọn hợp tác với hắn, còn Đàm dịch Khiêm lại vì cô mà lập tức hủy bỏ quyết định bán tháo cổ phần, trong lòng Kim Trạch Húc một mực cho rằng kế hoạch của Đàm Dịch Khiêm đã hoàn toàn thất bại...
Vậy mà, trăn ngàn lần Kim Trạch Húc cũng không thể nào nghĩ ra, ngày tiếp theo, khi hắn triệu tập mở hợp báo ký giả thì cảnh sát Mỹ đã sớm chờ sẵn ở đó đến bắt hắn và Đường Hân...
Quả nhiên, tìm được chiếc chìa khóa đó ở trên người Đường Hân. . . . . .
Chính phủ Mỹ hứa hẹn sẽ tiêu hủy băng ghi âm, bởi vì Đường Hân và Kim Trạch Húc thật sự có giết người, lúc thẩm vấn bọn họ cũng không ngại mà thú nhận, nhưng hắn vĩnh viễn sẽ không biết Đàm Dịch Khiêm thắng như thế nào....
. . . . . .
Nghĩ đến lúc ấy Đàm Dịch Khiêm đối mặt với nguy cơ có thể phải ngồi tù, Hạ Tử Du sợ hãi đưa tay ôm lấy Đàm Dịch Khiêm, cô tựa đầu vào vai Đàm Dịch Khiêm, thỏ thẻ nói, "Anh làm vậy thật nguy hiểm... Nếu như Kim Trạch Húc không hiểu lầm kế hoạch của anh là bán tháo cổ phần, hắn nhất định sẽ vứt bỏ 70% cổ phần của Đàm thị sắp vào tay mà hãm hại anh vào tù...”
Đàm Dịch Khiêm âu yếm hôn lên cổ Hạ Tử Du, trầm giọng nói, "Đây chính là nguyên nhân anh không thể không đẩy em ra... Những chuyện này chỉ có thể cất kỹ ở trong lòng, không thể có bất kỳ một sai lầm nhỏ nào... Một khi phạm phải sai lầm, anh không thể bảo vệ em nữa, anh chỉ có thể bố trí trước cho em một con đường tốt nhất...”
Hạ Tử Du quyến luyến ôm chặt anh, nghẹn ngào nói, "Thật may là anh không có sao. . . . . . Anh có biết lúc đó em rất lo lắng cho anh hay không? Nghe nói anh sắp ở tù, em thật sự rất sợ....”