Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút!
Chương 241 : ‘Ông xã’, anh là người em ngưỡng mộ nhất
Ngày đăng: 11:29 30/04/20
Ngồi ở đầu giường hồi lâu, Hạ Tử Du định lấy điện thoại gọi cho Đàm Dịch Khiêm thì mới nhớ điện thoại di động mình đã hết pin, cũng quên mất là mình vẫn đang sạc pin cho nó.
Buồn chán ngồi lì trên giường, Hạ Tử Du nhớ lại những lời vừa rồi Dịch Khiêm đã nói với cô.
‘Rốt cuộc thì đến bao giờ em mới hiểu và bận tâm đến cảm nhận của người khác? Hết lần này tới lần khác lúc nào em cũng làm những chuyện mà tự mình cho là đúng không quan tâm đến hậu quả, em có nghĩ đến sự an toàn của bản thân mình hay không, có nghĩ đến cảm nhận của anh hay không?’
Lời của anh vang dội nhắc lại bên tai, không hiểu sao trong lòng cô trào dâng niềm chua xót.
Cô lại không biết, hóa ra ở trong lòng anh, cô vẫn chỉ là một người phụ nữ không biết bận tâm đến cảm nhận của người khác . . . . . .
Tâm trạng cô bây giờ rất buồn phiền lại còn cực kỳ khó chịu.
Không cách nào nằm trên giường tiếp được nữa, cô kéo tấm rèm của cửa sổ sát đất bước ra ngoài ban công phòng ngủ.
Vốn dĩ cô chỉ muốn đứng ngoài ban công hóng gió một lát cho suy nghĩ của mình có thể dịu lại, nhưng trong lúc vô tình lại nhìn thấy anh đang đứng hút thuốc trong vườn hoa dưới nhà.
Anh rất ít khi hút thuốc, bình thường chỉ khi có chuyện phiền lòng anh mới hút, mà chuyện có thể khiến anh phiền lòng thường thì không phải là chuyện về sự nghiệp của anh.
Theo bản năng, cô muốn quay người xuống dưới nhà tìm anh, nhưng đúng vào lúc cô quay người định đi xuống thì bước chân cô chợt dừng lại đứng tại ban công, viền mắt lúc này cũng đã nhuốm đỏ lên.
Đúng vậy, cô cảm thấy rất oan ức. . . . . .
Rõ ràng là cô có gửi giấy nhắn lại cho anh, tại sao anh lại nói rằng cô không để lại gì cả? Mặc dù biết sự trách móc của anh đều xuất phát từ sự lo lắng cho an toàn của mình, nhưng cô không thể nào kìm nén được sự khó chịu vào lúc này. . . . . .
Quyết định không xuống lầu tìm anh nữa, cuối cùng cô nằm lại trên giường sững người mở to mắt nhìn trần nhà.
‘Em không muốn để anh một mình, một mình chìm nổi giữa biển người . . . . . .’
Điện thoại vừa mới được sạc pin đúng lúc này đổ chuông.
Liếc thấy số điện thoại đang hiển thị trên màn hình, Hạ Tử Du liền ấn nút trả lời.
"Alô. . . . . ."
"Tử Du, là anh đây."
"Robert. . . . . ."
Robert ở đầu bên kia hình như cũng nghe ra trong giọng nói của Hạ Tử Du hơi nghèn nghẹn, anh hỏi, "Giọng em nghe có vẻ không ổn, sao vậy?"
Hạ Tử Du hít một hơi thật sâu, cố giữ cho giọng được tự nhiên nói, “Đâu có, em vừa mới ngủ dậy."
Robert cười nói, "Bây giở ở Los Angless là ban ngày, thế mà em còn đang ngủ, xem ra Dịch Khiêm đã nuôi em thành béo trắng ra rồi. . . . . ."
Hạ Tử Du miễn cưỡng nở nụ cười, nhẹ lời nhỏ, "Robert, anh gọi em có gì không?"
Robert cười nói, "Không có gì, chỉ là lúc nãy gọi điện cho em nhưng gọi mãi không được, cho nên gọi lại hỏi thăm em ấy mà. . . . . ."
"À, điện thoại của em hết pin mà em quên sạc."
"Không sao, bây giờ anh cũng đang rảnh không có gì làm, cho nên gọi đến nói chuyện với em một lát, em cũng biết mà, Dịch Khiêm làm gì có thời gian rảnh để tán dóc với anh. . . . . ."
"À phải, chuyện lúc trước chị Tâm đến tìm anh. . . . . ."
Hạ Tử Du còn chưa nói xong đề tài mình muốn mở ra này, Robert đã dứt khoát cắt ngang, "Em đừng nhắc đến cô ấy nữa, anh không muốn gặp cô ấy đâu."
"Robert, chị Tâm cũng có kể sơ với em chuyện giữa anh và chị ấy. . . . .Xin lỗi vì em đã nhiều chuyện, em biết chuyện tình cảm không thể nào miễn cưỡng được nhưng em cảm thấy nguyên nhân lớn nhất trong chuyện anh có mâu thuẫn với chị Tâm chính là anh chưa hiểu rõ chị ấy. . . . . Có thể anh luôn cho rằng chị ấy là một người phụ nữ suốt ngày chỉ biết quấn lấy anh, nhưng anh lại không biết rằng chị ấy đã vì anh mà bỏ ra những cái gì, anh có biết không, chị ấy đã từng vì anh mà đi phá thai, những năm qua chị ấy chưa bao giờ quên được khoảng thời gian mà hai người còn ở bên nhau dù chỉ là một chút. . . . . ."
Lúc Hạ Tử Du nhắc tới hai chữ ‘phá thai’, Robert vốn đang lựa chọn im lặng cuối cùng cũng có phản ứng, anh sững sờ hỏi, "Em nói cái gì? Em nói cô ấy đã từng làm phẫu thuật phá thai ư?"
"Đúng vậy, chuyện này Dịch Khiêm cũng biết, nhưng mọi người đều không muốn nói với anh bởi vì chị ấy không muốn bị anh bị áp lực về nó. . . . . . Robert, cho dù anh có cảm giác với chị ấy hay không, nhưng để cho một người phụ nữ mang thai con của mình rơi vào hoàn cảnh tứ cố vô thân thì đó cũng có một phần lỗi của anh, thật sự em rất mong anh có thể cho chị Tâm một câu trả lời thỏa đáng, đừng để chị Tâm phải tiếp tục lãng phí thời gian tuổi xuân của mình nữa......”
Đàm Dịch Khiêm kịp lúc bắt được bàn tay trắng nõn của Hạ Tử Du, "Cẩn thận con kìa, không cho phép em dùng bạo lực!"
Hạ Tử Du vui vẻ lao vào ngực Đàm Dịch khiêm, "Ông xã, cho dù sao này anh không cần em nữa, em cũng vẫn bám dính lấy anh. . . . ."
Đàm Dịch Khiêm rất có hứng thú hỏi, "Em làm thế nào để bám dính anh đây?"
Hạ Tử Du dương dương đắc ý nói, "Em sinh cho anh ba đứa con, địa vị của em ở nhà họ Đàm không ai có thế lung lay được."
Đàm Dịch Khiêm tốt bụng nhắc nhở, "Bà xã, con cái thì những phụ nữ khác cũng có thể sinh cho anh. . . . . ."
Hạ Tử Du lập tức cau mày, "Đàm Dịch Khiêm, anh dám! !"
Đàm Dịch Khiêm hạ giọng nói, "Anh không dám. . . . . . Trừ em ra, dù là ai anh cũng không cần."
"Vậy còn nghe được."
"Đi thôi, sáng nay dậy sớm hẳn là em ngủ chưa đủ giấc, để anh đưa em về nghỉ, trưa chúng ta hãy trở lại thăm mẹ em."
"Dạ. . . . . . À, đúng rồi ông xã, anh nói với mẹ em chúng ta sẽ ở lại thành phố Y thêm mấy ngày nữa, vậy hôn lễ vào ngày kia của chúng ta nên làm thế nào?"
Đàm Dịch Khiêm điểm nhẹ lên chóp mũi Hạ Tử Du, mở lời trêu cô, "Hôn lễ chỉ kéo dài thêm hai ngày, anh còn sợ em chạy mất sao?"
"Dạ."
Đàm Dịch Khiêm tiếp tục ôm eo Hạ Tử Du, "Đi thôi, anh về ngủ bù với em."
. . . . . .
Hai tiếng sau, Đàm Dịch Khiêm ngồi dựa vào đầu giường.
Giờ phút này Hạ Tử Du đang gối đầu lên cánh tay của anh ngủ rất say sưa.
Đàm Dịch Khiêm hôn lên khuôn mặt khi ngủ say giống hệt như con mèo lười của Hạ Tử Du, không dằn được nở nụ cười ngọt ngào.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Đàm Dịch Khiêm rung lên.
Đàm Dịch Khiêm ấn phím nghe, "Nói."
Cấp dưới báo cáo, "Đàm tổng, tôi đã tra được. . . . . . Người phục vụ kia đã thừa nhận là có người cho anh ta một khoản tiền yêu cầu anh ta giấu đi tờ giấy nhắn của cô chủ để lại. . . . . ."
"Là ai?"
"Là . . . . . Trợ lý Dư."
"Dư Mẫn?"
"Đúng vậy, chị ta chưa đi Canada, vẫn còn đang ở tại Los Angeles, tối hôm qua có người nhìn thấy chị Dư đến khách sạn. . . . . . Thuộc hạ còn tìm hiểu được cô chủ vốn muốn vào sảnh tiệc tìm ông, nhưng bị nhân viên an ninh ở đó cản lại, mà việc này hình như cũng là do chị Dư đứng sau lưng chỉ thị."
"Tôi biết rồi, phái người theo dõi chị Dư cho tôi, sau khi trở về Los Angless tôi sẽ tự mình xử lý."
"Vâng."
Đàm Dịch Khiêm vừa mới tắt điên thoại, thì Hạ Tử Du đang dựa vào cánh tay anh ngủ lúc này như một con mèo lười làm ổ trong ngực anh, ậm ừ nói, "Hử . . . . . Ông xã. . . . . . Sao anh còn chưa ngủ vậy. . . . . ."
Đàm Dịch Khiêm nhẹ tay để di động lên tủ đầu giường rồi cẩn thận nằm xuống.
Hạ Tử Du làm nũng trong khi vẫn đang ngủ say, "Ông xã, em muốn anh ôm em ngủ. . . . . ."
Đàm Dịch Khiêm yêu thương đặt lên trán Hạ Tử Du một nụ hôn, sau đó ôm Hạ Tử Du siết chặt vào lòng, "Được. . . . . ."