Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút!

Chương 246 : Đau lòng không sao nén nỗi

Ngày đăng: 11:29 30/04/20


Chị Dư được các y bác sĩ trùm một tấm vải trắng đẩy ra ngoài . . . . . .



Bà Đàm đưa tay lên bụm lấy miệng, hốc mắt cũng đỏ hoe.



Hạ Tử Du sững sờ đứng im một chỗ, một lúc lâu sau vẫn không thể phản ứng được.



Lúc các y tá đẩy chị Dư đi về hướng nhà xác, bà Đàm lao đến vén tấm vải trắng lên, đến khi bà nhìn thấy thi thể của chị Dư thì đã không còn cách nào kiềm chế được nữa, tức tưởi bật khóc to lên.



Đàm Dịch Khiêm chầm chậm đi tới, trong đôi mắt đen ảm đạm, nhìn chăm chăm vào chị Dư đã ngủ say vĩnh viễn.



Hạ Tử Du cắn chặt môi, đau thương không thể tả xiết, trong cổ cô nghẹn đắng chưa xót, nước mắt lúc này cũng đong đầy lên hốc mắt.



Vẻ mặt Cảnh Nghiêu bi thương dìu đỡ bà Đàm, an ủi nói, "Bà chủ, xin hãy nén đau lòng. . . . . ."



Bà Đàm đau đớn không ngừng lắc đầu, "Dư Mẫn. . . . . . Tôi thật có lỗi với cô. . . . . .Cô đã giúp cho nhà họ Đàm chúng tôi nhiều như thế, thế mà tôi lại không thể cứu được cô. . . . . ."



Hạ Tử Du càng cắn môi thật chặt, đôi mắt mờ mịt vô tình bắt gặp được biểu cảm giờ phút này của Đàm Dịch Khiêm.



Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy sự nặng nề và bi thương hiện hữu trên gương mặt anh, anh không hề có chút gì là kiềm chế, bởi vì ngấm ngầm chịu đựng mà đôi lông mày xoắn xuýt lại, dường như lúc này đây anh đang tự trách vì không thể làm được gì.



. . . . . .



Cuối cùng chị Dư cũng được đậy lại đưa vào nhà xác, là Cảnh Nghiêu chịu trách nhiệm làm thủ tục tang lễ với bệnh viện.



Bà Đàm ngồi trên ghế nghỉ ngơi, cả người run lên nức nở.



Hạ Tử Du vịn nhẹ vào bà Đàm, giây phút này cô cũng không biết phải an ủi bà như thế nào.



Đàm Dịch Khiêm cũng ngồi xuống ghế, hai tay anh đan vào nhau đỡ lấy trán, nhìn trông có vẻ vô cùng mệt mỏi.



Ông Đàm lại gọi điện đến thêm một lần nữa.



Bà Đàm ấn nút trả lời, giọng nói run rẩy, "Ừ. . . . . . Ông Khâm à, Dư Mẫn cô ấy đã đi rồi. . . . . ."



Cũng chỉ nói được duy nhất một câu, bà Đàm nghẹn đã vì nghẹn ngào mà không thể nói tiếp được nữa.



Lúc này, Cảnh Nghiêu đã làm xong thủ tục với bên bệnh viện đi đến trước mặt Đàm Dịch Khiêm, kính cẩn nói, "Tổng giám đốc, thủ tục đã được giải quyết xong rồi, trong một hoặc hai ngày này di thể của chị Dư sẽ được đưa về, tôi sẽ sớm làm lễ truy điệu cho chị ấy."



Đàm Dịch Khiêm không nói gì, vẫn dùng tay đỡ trán như thế.



Giọng nói nghẹn ngào của bà Đàm đúng lúc này vang lên, "Dịch Khiêm, ba con và bà thông gia vẫn còn đang đợi con và Tiểu Du. . . .Chuyện hôn lễ không thể để trễ được, các con mau đến đó đi, mẹ muốn nán lại đây một lát."



Cảnh Nghiêu nói, "Tổng giám đốc, để tôi lái xe đưa hai vị qua đó!"



Ánh mắt của Hạ Tử Du vẫn nhìn chăm chú vào Đàm Dịch Khiêm từ nãy giờ, giây phút này cô có thể cảm nhận được đau đớn mà anh đang phải chịu đựng.



Đàm Dịch Khiêm vẫn im lặng, không hề lên tiếng.



Cảnh Nghiêu không dám hỏi nữa, im lặng đứng sang một bên.



Bà Đàm chống vào thành ghế từ từ đứng dậy, trong giọng nói vẫn mang đậm bi thương, "Cảnh Nghiêu, cậu đỡ tôi đến nhìn cô ấy đi. . . . . ."



"Dạ, bà chủ."



Cảnh Nghiêu bước lên đỡ bà Đàm, cùng đi về hướng nhà xác.



Trên hành lang của bệnh viện dường như chỉ còn mỗi hai người Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du. . . . . .



Đàm Dịch Khiêm ngửa người dựa vào thành ghế, ngẩng đầu nhìn hoa văn trên trần nhà.



Hạ Tử Du nhấc làn váy cưới lên đi đến ngồi xuống bên cạnh Đàm Dịch Khiêm.



Vết thương của Đàm Dịch Khiêm vừa rồi vẫn chưa cầm máu bây giờ đang rỉ ra, Hạ Tử Du nắm lấy cánh tay anh, lo lắng nói, "Tay anh chảy máu rồi, để em gọi y tá đến cầm máu cho anh nhé!"



Đàm Dịch Khiêm giựt tay lại, ngồi thẳng người lên nói, "Không cần đâu."



Hạ Tử Du không nói tiếp bất kỳ một câu nào nữa, chỉ lẳng lặng nhìn Đàm Dịch Khiêm.




Cô vẫn chìm đắm trong suy tư, suy nghĩ trong đầu trở nên lộn xộn.



Đúng lúc này. . . . . .



"Mẹ. . . . . ."



Liễu Nhiên chạy từ ngoài vườn hoa vào phòng khách, ngây thơ hoạt bát chạy đến bên cạnh cô.



Hạ Tử Du ôm lấy Liễu Nhiên ngồi lên ghế sofa, nhẹ giọng nói, "Ngôn Ngôn, sao con để cả đầu đầy mồ hôi chạy vào trong nhà như thế?"



Liễu Nhiên vui vẻ nói, "Ba nuôi dẫn Ngôn Ngôn ra vườn hoa chơi ạ. . . . . ."



Hạ Tử Du còn đang nghi ngờ không biết Robert đã đến nhà họ Đàm từ khi nào, thì bóng dáng cao lớn của Robert đã xuất hiện trong phòng khách biệt thự.



Liễu Nhiên ngọt ngào lên tiếng gọi, "Ba nuôi!"



Ánh mắt Robert dừng lại trên người hạ Tử Du, anh đi đến ngồi trước mặt cô.



Hạ Tử Du mỉm cười, "Sao anh lại đến đây?"



Robert thong thả nói, "Tới tìm em, nhưng lúc mới đến nghe người giúp việc nói em vẫn còn đang ngủ, nên anh không dám quấy rầy, vì vậy anh dẫn con gái nuôi của anh đi chơi một vòng trong vườn hoa."



Hạ Tử Du nghiêm nghị hỏi, "Vậy, có chuyện gì sao?"



Robert cười nói, "Ừ, có chuyện, anh tới hỏi em xem cách nhìn của em với việc kéo dài hôn lễ như thế nào thôi."



Hạ Tử Du thản nhiên nói, "Em không có ý kiến, cho dù Dịch Khiêm không làm như vậy, thì em cũng sẽ làm như vậy."



"Cuối cùng người phải chịu thiệt là em. . . . . . Nhưng mà em yên tâm, anh đã nói chuyện với bên truyền thông rồi, cho dù là kéo dài hôn lễ, cũng sẽ không có ảnh hưởng trái chiều với em và Dịch Khiêm đâu."



Hạ Tử Du cảm kích nói, "Cám ơn anh!"



Robert sâu sắc nhìn Hạ Tử Du, "Giữa anh và em không cần nói những lời này. . . . . . Đúng rồi, lúc anh đến có nghe nói là Dịch Khiêm và bác trai, bác gái đều đã ra ngoài tự mình chọn mộ phần cho chị Dư, có lẽ chị Dư ra đi đối với người nhà họ Đàm mà nói là một chuyện rất quan trọng, tại sao em lại không đi cùng?"



Hạ Tử Du rũ xuống rèm mắt, "Bởi vì em đang ngủ. . . . . ."



"Em đang mang thai, cả ngày hôm qua cũng đã rất mệt mỏi, đúng là cần phải nghỉ ngơi nhiều chút."



"Robert, em. . . . . ."



"Hử?"



Hạ Tử Du chần chờ một lúc, mới chậm rãi nói ra, "Sở dĩ chị Dư gặp chuyện không may là do em . . . . . ."



Robert giật mình sửng sốt, "Tại sao em lại nói vậy?"



Hạ Tử Du nghẹn ngào nói, "Đàm Dịch Khiêm là vì em mới ra lệnh cấm không cho chị Dư bước chân vào Los Angeles nữa, chị Dư bởi vì không chịu nổi đả kích đó nên trong khi tinh thần hoảng loạn mới để xảy ra tai nạn xe cộ."



"Em đúng là đồ ngốc . . . . ." Robert thương tiếc nói, "Chị Dư gặp chuyện không may là việc ngoài ý muốn, không có ai muốn điều đó cả. . . . . . Huống chi, con người chị Dư này rất luôn cố chấp, chị ta đối với em cũng không hề có chút hảo cảm nào, Dịch Khiêm căn bản không làm sai gì cả, em lại càng không cần phải tự trách!"



Hạ Tử Du cố gắng giải thích, "Thật ra thì trước kia chị Dư không phải là người như thế, chị ấy đối với em rất tốt. . . . . ."



Robert kiên nhẫn an ủi, "Em đừng có nghĩ nhiều quá, tất cả đều là chị Dư ngoan cố vẫn ôm khư khư sự hiểu lầm về em. . . . . . Bác gái và cả Đàm Tâm đều có thể buông bỏ thành kiến với em, tại sao chị ấy lại không thể? Còn nữa, chị ta luôn hiểu lầm em từ đầu đến cuối vẫn chỉ là vì chuyện em đã làm trên tòa án, mà so với bất kỳ ai khác anh hiểu rất rõ ràng trong hai năm ở Male ấy em đã sống trong cảnh đau khổ và hối tiếc đến thế nào. . . . . . Cho dù say này em bị Kim Trạch Húc lợi dụng đi nữa thì đó cũng là chuyện có nguyên nhân, dù sao trong cuộc sống của em Kim Trạch Húc cũng đã từng là một người quan trọng nhất với em, hắn ta muốn lợi dụng em để đối phó với Dịch Khiêm chính em cũng không hề biết mà. . . . . ."



Hạ Tử Du cắn môi, xúc động nói, "Tại sao mỗi lần anh nói chuyện với em đều là những lời dễ nghe như thế?"



Robert cười nhạt nói, "Bởi vì anh đứng trên lập trường khách quan để quan sát tất cả mọi chuyện. . . . . . Tử Du, tin anh đi, việc chị Dư ra đi chỉ là điều ngoài ý muốn thôi!"



Hạ Tử Du gật nhẹ đầu.



"Ngoan, đừng nghĩ nhiều nữa. . . . . Dịch Khiêm sẽ xử lý tốt những chuyện này, em bây giờ đang có thai, càng không nên để tâm trạng kích động thất thường, nếu không sẽ khiến Dịch Khiêm lo lắng đấy." (ều…mình lo mà đẩy cho ng khác hehe)



"Em biết rồi. . . . . ."



Nghe thấy cô đáp lại, lúc này Robert mới thở phào nhẹ nhõm, "Tốt!"