Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút!
Chương 273 : Miệng lưỡi ngon ngọt vì nhờ có em
Ngày đăng: 11:29 30/04/20
"Là anh."
Giây phút này, lời đáp lại Đàm Tâm chính là chất giọng nam khàn khàn của Quý Kình Phàm.
Cả người Đàm Tâm ngẩn ra, hai mắt mở to.
Quý Kình Phàm khẽ khàng đẩy cánh cửa ra, thứ mà anh nhìn thấy đầu tiên đó chính là dáng vẻ hốt hoảng của Đàm Tâm đang ngồi trên sofa.
Đàm Tâm theo bản năng đứng lên, ánh mắt đề phòng nhìn về phía anh, "Anh. . . . .Tại sao anh lại xuất hiện ở đây?"
Quý Kình Phàm không vội vã lại gần Đàm Tâm, mà chỉ lẳng lặng nhìn Đàm Tâm.
Hạ Tử Du sợ bà Đàm biết sự thật, đã nói trước để bà Đàm rời đi, cho nên trong không gian rộng lớn giờ phút này chỉ có hai người bọn họ.
Đàm Tâm cầm cái gối ôm trên sofa lên, ném về phía anh không chút khách sáo, "Quý Kình Phàm, anh cút đi cho tôi. . . .Tôi không muốn nhìn thấy anh. . . . Anh có nghe thấy hay không?"
Quý Kình Phàm cũng không ngăn cản, mặc cho cô xả giận.
Rốt cuộc, mấy cái gối ôm đều bị cô ném hết, Đàm Tâm đột nhiên đứng đờ người trên sàn, ôm đầu tâm trạng sa sút òa khóc thật lớn. . . . . .
Quý Kình Phàm chậm rãi đi tới, không để ý đến sự giãy dụa của cô, bế cô lên.
Đàm Tâm dùng cả tay lẫn chân chống cự lại anh, tuy nhiên Quý Kình Phàm vẫn ôm siết cô như thế, cho đến khi anh ôm cô ngồi xuống ghế sofa.
Ngay sau lúc đó, cho dù Đàm Tâm có mắng mỏ thế nào, Quý Kình Phàm đều không đáp lại, mặc cho cô trút giận . . . . .
Thời gian từ từ trôi qua, cuối cùng Đàm Tâm cũng yên tĩnh lại. . . . . .
Sau cùng, Quý Kình Phàm cúi người hôn lên giọt nước mắt đọng trên mi của Đàm Tâm, u uẩn hỏi, "Em chán ghét anh đến thế sao?"
Nước mắt lăn tròn tí tách liên tiếp rơi trên gò má Đàm Tâm, ánh mắt của cô dường như đã mất đi tiêu cự, không có sự phản kháng và kích động như lúc trước, ngây người và im lặng nhìn anh.
Quý Kình Phàm cầm Đàm Tâm tay lên hỏi, "Còn đau không?"
Đúng vậy, lúc còn ở London, nếu như anh không để cô quay về, thì cô sẽ chọn cách tự hủy hoại mình. . . . .Thật may là trên cổ tay cô chỉ có một vết cắt nho nhỏ, không nghiêm trọng lắm.
Đàm Tâm ngước đôi mắt ngây ngô của mình lên nhìn anh, "Tôi xin anh. . . .Đừng xuất hiện trước mặt của tôi nữa. . . . ."
Quý Kình Phàm dùng lời lẽ như tuyên thề, "Anh không bao giờ buông tay em ra!"
Ngữ điệu của Đàm Tâm đau xót lại hàm chứa lạnh lẽo, "Trừ phi anh muốn tôi chết. . . . . ."
Quý Kình Phàm nhíu mày, "Em cần thiết phải hành hạ anh như vậy sao?"
"Rốt cuộc là tôi hành hạ anh, hay là anh hành hạ tôi?" Đàm Tâm nghẹn ngào thốt ra, "Chín năm trước, nếu như không phải là do anh, tôi và Robert cũng không vì chuyện đêm hôm đó mà diễn mọt hồi tôi đuổi anh trốn . . . .Anh làm phí mất chín năm thanh xuân của tôi, cũng khiến cho Robert đeo khoản nợ này cho anh chín năm. . . . .Bây giờ anh đột ngột nhảy ra nói cho tôi biết, những năm qua anh không thể quên được tôi, Quý Kình Phàm, anh có biết anh thật nực cười hay không. . . . .Tôi làm sao có thể chấp nhận người đã cưỡng gian tôi, làm sao có thể chứ hả?"
Dường như đã suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện trong lòng từ sớm, Quý Kình Phàm bình tĩnh nói, "Chuyện chín năm trước, anh có thể bù đắp cho em."
Đàm Tâm chất vấn, "Bù đắp? Anh có thể bù đắp cho tôi cái gì đây? Nếu như bây giờ tội gửi đơn kiện anh tội cưỡng dâm, anh sẽ thừa nhận hay sao?”
Quý Kình Phàm thản nhiên nói, "Nếu như em thấy điều đó có thể đền bù tổn thương mà anh đã gây ra cho em trong suốt trong chín năm qua, vậy thì em cứ làm đi."
"Anh. . . ."
"Bà xã, đi, để anh chứng minh cho em xem!"
Vừa nói Đàm Dịch Khiêm liền bế bổng Hạ Tử Du lên.
Hạ Tử Du vung tay đấm nhẹ lên người anh, "Thấy hét, lúc nào cũng không đứng đắn. . . . . ."
--
Một tuần lễ không thấy Quý Kình Phàm, Đàm Tâm bình tĩnh lại rất nhiều, nhưng cũng cảm thấy không hiểu sao lại có chút cô đơn.
Mười ngày ở London đó, mặc dù Quý Kình Phàm thường xuyên bận rộn với công việc, nhưng thời gian dành cho cô vẫn không hề ít đi. . . . . .
Anh luôn luôn nói ngọt, không, phải nói là nói năng ngọt xớt, dáng vẻ cũng thường hay khiến người khác thấy ghét, nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, trong lúc bất chợt bên cạnh mình lại thiếu mất một người cà lơ phất phơ như thế cô lại cảm thấy có chút không quen.
"Bà xã, anh đã nói đừng gọi cả họ lẫn tên anh ra như thế. . . . .Ngoan, gọi tiếng ‘ông xã’ anh nghe xem nào . . . . ."
"Bà xã, tối nay lại để cho anh ngủ trên sofa à? Anh có thể ngủ trên giường với em được không. . . . . ."
"Bà xã, hôm nay anh về muộn, có nhớ anh không?"
. . . . . .
Những câu này hình như ngày nào anh cũng nói bên tai cô, giờ phút này lại không khỏi tràn ngập trong tâm trí cô.
Đàm Tâm không hiểu sao lại phiền não bịt tai lại tự lẩm bẩm, "Quý Kình Phàm, anh hãy cút ra xa một chút cho tôi! !"
Mặc dù miệng thì mắng, nhưng trong đầu cô không kìm được mà thoáng qua một ý nghĩ. . . .Nhưng mà, cô và anh đã hơn một tuần không gặp mặt rồi, trong thời gian này anh lại không hề xuất hiện trước mặt cô, cũng không còn gọi điện cho cô nữa, không phải là anh cứ thế mà bỏ qua đấy chứ?
Trời ạ. . . .
Sao mình lại có ý nghĩ như thế chứ? Mình hận anh ta còn không kịp. . . . .Mình còn lâu mới để ý đến chuyện có ở bên anh ta nữa hay không! !
Đàm Tâm cảm giác đáy lòng mình dường như đang tồn tại cả hai người, một bên ma quỷ, một bên Thiên Sứ, một vẫn mãi kiên trì với chuyện chín năm trước anh đã làm chuyện không bằng cầm thú ấy đối với cô, khiến tình cảm của cô và Robert không lý do mà lụi tàn, một lại đang mãi nhớ đến hình ảnh anh ân cần đối với cô. . . . . .
Đàm Tâm cảm thấy đầu mình sắp nổ tung ra rồi. . . . . .
Lúc này, tiếng gõ cửa ở bên ngoài vang lên.
Cốc, cốc, hai tiếng gõ rất có quy luật.
Nghĩ đến dạo này bà Hạ thường hay tìm cô nói chuyện, vì vậy cô không hề suy nghĩ mà mở cửa phòng ra
Thế nhưng, phút giây cửa phòng được mở ra, bóng dáng cao lớn anh tuấn đứng sừng sững trước của lại khiến cô phải hít vào một hơi thật mạnh, "Anh. . . ."
Vẫn là sự cợt nhả như ngày thường, thật giống như chuyện không vui trước đó chưa hề xảy ra, Quý Kình Phàm vô cùng thân mật nói, "Bà xã, nghe nói gần đây em ăn không ngon, anh có mua bánh ngọt quả phỉ mà em thích nhất này. . . . ."
Đàm Tâm giật lấy hộp bánh quả phỉ thẳng tay ném sang một bên, tức giận nói, "Quý Kình Phàm, ai cho anh đến nơi này?"
Khóe miệng Quý Kình Phàm cong lên thành một nụ cười, "Là em chứ ai nữa, anh cảm nhận được những ngày anh không ở bên cạnh em, em đang bắt đầu nhớ tới anh rồi."