Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút!

Chương 275 : Em có đồng ý sinh cho anh một hoàng tử nhỏ hay một công chúa nhỏ không…

Ngày đăng: 11:29 30/04/20


Cho dù tổng giám đốc Đàm có muốn mang thù đi chăng nữa, nhưng cuối cùng thì anh vẫn không thể nào để cho chị gái mình bõ lỡ hạnh phúc cả đời được, vì vậy, buổi tiệc ở khách sạn ‘LLD’ bắt đầu được đưa vào tiến hành vô cùng thuận lợi. . . . . .



Cũng không ai biết Quý Kình Phàm định làm cái gì, nhưng vào mười hôm sau, tất cả người nhà họ Đàm, người của nhà họ Quý cùng giới truyền thông, đều nhận được lời mời của Quý Kình Phàm, mà lý do mời đến tham dự đó chính là đến tham dự tiệc cưới của anh và Đàm Tâm.



Quý Kình Phàm và Đàm Tâm chỉ đăng ký kết hôn đơn giản, cho nên nhà họ Đàm và nhà họ Quý khi biết Quý Kình Phàm muốn bổ sung tiệc cưới thì rất vui mừng. . . .



Hạ Tử Du cũng cho rằng Quý Kình Phàm sử dụng chiêu này rất hay. . . . Phụ nữ ấy mà, đều thích sự vui mừng bất ngờ, hơn nữa Quý Kình Phàm và Đàm Tâm đang trong thời kỳ đặc biệt, tạo ra được một cơ hội như thế mới có thể nhanh chóng tóm lấy Đàm Tâm.



Vì vậy, Hạ Tử Du làm theo lời căn dặn của Quý Kình Phàm, gọi điện cho Đàm Tâm sớm một chút. . . . . .



Đàm Tâm vừa nghe thấy Hạ Tử Du muốn mời cô tham gia vào một buổi tiệc từ thiện thì có vẻ hơi nghi ngờ, "Hả, tham gia vào tiệc từ thiện? Ấy. . . . Trước giờ chị ít khi tham gia vào mấy cái này lắm, mà tại sao em tự nhiên lại muốn tổ chức bữa tiệc như vậy chứ, chuyện từ thiện không phải vẫn là do mẹ sắp xếp sao?"



Hạ Tử Du giải thích, "Mẹ bảo là mẹ già rồi, sự nghiệp từ thiện không thể nào tiếp tục được nữa cho nên mẹ dự định giao nó lại cho em quản lý. . . . Chuyện tổ chức tiệc lần này là do mẹ muốn thử kiểm tra em đấy mà." Nếu như dùng danh nghĩa của mẹ chồng tổ chức tiệc mà gọi cả chị Tâm tham gia, y theo tính tình của chị ấy trước kia, nhất định là chị ấy sẽ ngại nhàm chán mà không tham gia.



Quả nhiên phản ứng của Đàm Tâm y như Hạ Tử Du đã đoán, "Ây da, Tử Du à, chị không thích mấy cái vụ này đâu, chị có thế không. . . . . . "



Hạ Tử Du lập tức cắt ngang lời của Đàm Tâm, "Không thể, chị phải tham gia. . . . . . Đây là lần đầu tiên em chủ trì một buổi tiệc từ thiện mà, ba mẹ và cả Dịch Khiêm cũng đều phải tham gia, đương nhiên là không thể thiếu chị được rồi . . . .Tin tức bên ngoài còn đồn thối hai chị chồng em dâu chúng ta bất hòa nữa đấy, chị cứ coi như là nể mặt em một chút đi, huống chi chuyện đi tham gia quay quảng cáo vào lần trước, em cũng giúp chị rồi còn gì, lần này chị không thể từ chối được!"



Hạ Tử Du cũng đã nói đến mức này rồi, Đàm Tâm đương nhiên là không thể cự tuyệt được nữa, cuối cùng gật đầu, "Thiệt là. . . Thôi cũng được!"



"Ok, buổi tiệc diễn ra vào tối hôm kia, chị nhớ ăn mặc trang điểm cho xinh đẹp một chút đó nha!"



"Ừ."



-----------------------------------------



Chớp mắt một cái đã đến trưa ngày hôm kia, Đàm Tâm đang băn khoăn không biết nên mặc cái gì để xuất hiện trong buổi dạ tiệc.



Quần áo của cô không ít, nhưng lễ phục lại không nhiều, lễ phục mặc để xuất hiện trong những buổi tiệc lại càng không nhiều, cũng không phải cô không có cơ hội để tham gia vào những buổi tiệc như thế, mà là cô không muốn tham gia, bởi vì mỗi một lần xuất hiện trong các buổi tiệc như vậy cô đều bị hỏi cùng một chủ đề bao giờ thì kết hôn vân vân. . . . Chắc là toàn ở sau lưng cô mà nói là cô đã già đầu rồi thế mà lại vẫn ở giá làm bà cô, cô nghe xong cảm thấy rất phiền phức đương nhiên là không muốn tham gia rồi.



Nhưng mà, hôm nay Hạ Tử Du đã hẹn trước và cô cũng đã đồng ý, dĩ nhiên là cần phải cẩn thận trọng cư xử rồi.



Nhìn mấy bộ lễ phục đơn giản treo trong tủ quần áo, Đàm Tâm bất đắc dĩ chọn lấy một bộ trong số đó ra mặc thử.



Đó là một chiếc váy dài chifon màu lam nhạt, phía trên còn đính pha lê hình hoa, mặc lên người mặc dù không được coi là cực kỳ xinh đẹp, nhưng mà cũng không phải là khó nhìn, huống chi vóc dáng của cô cũng xem như ổn. . . . . .



Xoay đi xoay lại trước gương hai vòng, cuối cùng Đàm Tâm quyết định chọn cái này. . . . . .



Đúng lúc Đàm Tâm hài lòng treo chiếc váy lên thì bà Hạ đi vào. . . . . .



"Ồh, bác gái!"



Đàm Tâm mỉm cười chào hỏi với bà Hạ.



Bà Hạ thân thiết hỏi, "Nghe Tiểu Du nói tối nay cháu cũng tham gia vào buổi tiệc phải không. . . . Sao rồi? Lễ phục đã chọn được chưa?"



Đàm Tâm gật đầu, "Chọn được rồi ạ. . . . . ."



Bà Hạ nhìn cái váy màu lam nhạt treo trên mắc áo hỏi, "Cháu chuẩn bị mặc bộ này sao?"



"Đúng vậy, có vấn đề gì sao ạ?"



Bà Hạ khẽ nhíu mày, "Cái váy này thiết kế cũng được, nhưng màu sắc thì không hay cho lắm. . . . . ."



Đàm Tâm nghi ngờ nói, "Bác gái bác cảm thấy màu này không đẹp ạ? Cháu cảm thấy rất được mà, rất thể hiện khí chất."



Bà Hạ mỉm cười, "Không phải màu không đẹp, mà là xuất hiện trong những buổi tiệc từ thiện như thế, màu sắc nên đạm nhạt là tốt nhất. . . . Cháu xem đi như màu trắng đó, rất giống thiên sứ, chẳng những có khí chất mà còn khiến người khác nhìn vào cũng sẽ rất thích lại không mất đi sự trang trọng."



Đàm Tâm lúng túng nói, "À, cháu chưa mua lễ phục màu trắng bao giờ cả. . . . . ." Ở đáy lòng cô, vẫn luôn nghĩ rằng màu trắng chỉ xuất hiện trong những hôn lễ lãng mạn. . . . . .



Bà Hạ nói, "Thật may quá, lúc Tiểu Du còn ở nhà có giữ lại rất nhiều lễ phục, trong đó có mấy bộ màu trắng, dáng người của cháu và Tiểu Du không khác nhau lắm, để bác mang bộ đó sang cho cháu thử xem sao nhé . . . . ."



"Thật sự là phải mặc màu trắng sao?"



"Nghe lời bác đi, màu trắng cực kỳ có khí chất dành cho khi tham gia vào những tiệc từ thiện đấy."



"Được rồi, để cháu thử bộ ấy xem thế nào. . . ."



. . . . . .



Mười phút sau, Đàm Tâm mặc thử bộ lễ phục màu trắng bà Hạ đưa cho cô. . . . . .



Bộ váy này là một thiết kế hở vai đơn giản, chất liệu là gấm, trên mặt phủ một tầng lụa trắng. . . . . .



Đàm Tâm mặc lễ phục xoay một vòng trước gương, cuối cùng không kìm được mà hỏi, "Bác gái, tại sao cháu cứ cảm thấy nó như . . . . . ."



Bà Hạ hài lòng nói, "Rất đẹp đúng không?"



"Dạ. . . . Nhưng mà, hình như quá long trọng rồi thì phải." Lại còn là lụa trắng nữa? Kiểu dáng thiết kế hình như cũng giống. . . . Giống như váy cưới ấy!



"Bình thường cháu cũng không hay mặc lễ phục nên mới cảm thấy thế, đây chỉ là một kiểu dáng rất đơn giản, không thể nói là quá long trọng được, xuất hiện trong buổi tiệc như thế này là quá thích hợp."



Đàm Tâm nhấc vạt váy của bộ lễ phục lên, "Ối, cháu thấy nó cứ hơi quái lạ sao ấy. . . . ."


Đàm Tâm bị đau kêu rên ra tiếng, không phải là bởi vì ngã bị thương, mà bởi vì là cô ngã trên người Quý Kình Phàm, cằm đập lên đầu anh.



Đàm Tâm mở căng tròn hai mắt long lanh nhìn anh đang nằm ở dưới người mình, vẫn còn trong trạng thái mơ hồ mông lung.



Tránh làm cho cô bị ngã lần nữa, Quý Kình Phàm đưa tay ôm lấy cô, không hề chớp mắt say mê nhìn vào tròng mắt mơ hồ của Đàm Tâm.



Đàm Tâm bĩu môi, "Sao anh lại nhìn em như vậy?"



"Bởi vì em rất xinh đẹp."



"Ha ha. . . . .Em là công chúa, đương nhiên là phải xinh đẹp rồi. . . . Nhưng mà anh cũng rất đẹp trai đấy. . . . Mũi của anh này, ánh mắt, lông mày. . . . Cũng đều rất đẹp." Vừa nói những ngón tay mảnh khảnh của Đàm Tâm xoa nhẹ lên mặt anh, từ từ lướt qua từng đường nét trên gương anh.



Có lẽ là động tác lướt nhẹ trên gương mặt anh của cô quá quyến rũ, khiến cho hô hấp của anh dần dần trở nên nặng nề. . . . . .



Đàm Tâm ghé sấp vào trên người Quý Kình Phàm hỏi, "Anh mệt lắm sao?"



"Không mệt." Anh tình nguyện bị cô nằm đè lên như vậy.



"Nhưng mà hơi thở của anh rất nặng. . . . . ."



"Vậy em có đồng ý giúp anh giải quyết hay không?"



"Em phải giúp anh như thế nào. . . . . ."



"Như thế này. . . . . ."



Trở người lại, Quý Kình Phàm gọn gàng đặt Đàm Tâm dưới cơ thể mình, mặc kệ những nỗi băn khoăn trong đáy lòng, anh mạnh mẽ hôn lên môi cô.



Sự mạnh mẽ của anh là bởi vì đã bị đè nén rất nhiều năm, cũng bởi vì khao khát muốn có được cô như lúc này. . . . . .



"Ưm. . . . . ."



Đàm Tâm kháng cự theo bản năng, không ngừng đánh lên người anh.



Quý Kình Phàm làm gì còn lý trí để mà để ý, đoạt lấy đôi môi mà anh đã khát vọng bấy lâu nay, nâng niu mút lấy.



Không biết qua bao lâu, cho đến khi Đàm Tâm dường như không thể thở nổi được nữa thì Quý Kình Phàm mới buông cô ra.



Hơi thở của Đàm Tâm vẫn chưa hồi phục lại được cô dồn dập thở dốc.



Quý Kình Phàm hài lòng nhìn cánh môi kiều diễm xinh đẹp đỏ thắm ướt át của cô.



Đàm Tâm dùng ngón tay sờ lên môi, đáng yêu hỏi, "Vừa nãy là hoàng tử đang hôn công chúa sao?"



"Ừm…."



"Nhưng hoàng tử hôn công chúa không phải như thế. . . . . ."



Quý Kình Phàm cười khẽ, "Vậy đó là như thế nào?"



Đàm Tâm ngoắc ngoắc ngón tay với Quý Kình Phàm. . . . . .



Quý Kình Phàm cúi người tới.



Ngay sau đó Đàm Tâm khép lại đôi mi cong dài, bờ môi nhẹ nhàng chạm lên đôi môi của anh.



Nụ hôn của cô khiến cho máu trong anh ngay tức khắc chảy ngược, một thứ nhiệt độ nóng bỏng sôi trào bắt đầu hỗn loạn chạy khắp nơi. . . . . .



"Đó, chính là như vậy đấy."



Hôn anh xong, Đàm Tâm hài lòng cười nói.



Quý Kình Phàm nhìn cô thật sâu, đột nhiên tay anh lần tìm đến bờ lưng cô, kéo chiếc khóa váy của cô xuống, ngay sau đó tuột luôn bộ lễ phục cô ra ném xuống đất.



Cảm thấy hơi lành lạnh, Đàm Tâm vội lấy tay che người nhíu mày hỏi, "Sao anh lại cởi áo em ra chứ?"



Quý Kình Phàm dụ dỗ nói, "Em có đồng ý sinh cho anh một cô công chúa nhỏ hay một hoàng tử nhỏ không?"



Đàm Tâm nghiêng đầu suy nghĩ, "Em không muốn hoàng tử nhỏ đâu, em muốn một công chúa nhỏ thôi. . . . . Hoàng tử nhỏ chơi không vui, công chúa nhỏ em còn có thể hóa trang cho nó thành một búp bê xinh xắn . . . . ."



"Được, thế thì chúng ta sẽ sinh một cô công chúa nhỏ vậy."



"Dạ."



Tiếp đó, đồ lót Đàm Tâm cũng bị tuột ra. . . . . .



"Em lạnh quá. . . . . ."



Quý Kình Phàm vừa cởi quần áo của mình ra, vừa nhẹ nhàng dỗ dành, "Một lát sẽ không còn lạnh nữa. . . . ."



"Vậy chúng ta mau sinh một cô công chúa nhỏ đi. . . . . ."



"Ừ. . . ."