Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút!
Chương 97 : Thì ra anh biết mọi thứ…
Ngày đăng: 11:27 30/04/20
Rốt cuộc anh không thể không thừa nhận, thật ra, ngày cô khóc hỏi anh rốt cuộc từng có lúc nào quan tâm đến cô không, anh đã nói dối…
Khuôn mặt Đường Hân đầy nước mắt, uất ức nói “Làm sao anh nói đi là đi ngay chứ…”
Đàm Dịch Khiêm nói lãnh đạm “Anh tưởng em không muốn gặp anh”
Đường Hân vội vàng kéo tay Dịch Khiêm đi vào phòng, ngữ điệu khó nén chua xót “Anh biết là em đang dỗi mà…”
Đàm Dịch Khiêm ngồi trên chiếc ghế salon duy nhất trong phòng Đường Hân, bình tĩnh hỏi “Chuyện gì làm em tức giận như vậy?”
Đường Hân xổm tựa vào giữa hai chân Đàm Dịch Khiêm (không hiểu cái dáng ngồi kiểu gì ), mắt lại bắt đầu rơi lệ “Dịch Khiêm, anh bảo em thử chấp nhận chuyện anh và Tiểu Du có con với nhau, nhưng em không sao chấp nhận nổi… Chỉ vừa nghĩ đến đứa bé kia, em đã nghĩ ngay đến cảnh anh và tiểu Du thân mật… Em đang nghĩ, nếu sau này mang đứa bé kia về, sau này chúng ta sinh con thì sẽ phải chung đụng với nó thế nào?”
Đàm Dịch Khiêm nói chậm rãi “Cho nên, ý của em là…”
Đường Hân quyến luyến đưa tay ôm đùi Đàm Dịch Khiêm, giọng nói nức nở “Đứa bé ra đời là ngoài ý muốn, mà Tiểu Du lại ngang nhiên lợi dụng đứa bé này đòi anh năm mươi triệu, nếu cô ấy không thèm để ý đến nó, tại sao anh phải để ý như vậy? Chẳng lẽ vì nó là con anh và cô ấy?”
Đàm Dịch Khiêm khẽ chau mày “Em muốn anh bỏ rơi đứa bé này?”
Đường Hân chậm rãi cúp mắt, chua xót nói “Em biết mình yêu cầu như thế là ích kỷ, nhưng em chỉ muốn suy nghĩ cho tương lai của chúng ta…”
Đôi mắt đen láy của Đàm Dịch Khiêm lãnh đạm nhìn Đường Hân, không còn sự bao dung, sủng ái như trước đây nữa.
Thân thể Đường Hân tê liệt “Thì ra, anh biết tất cả…”
Đàm Dịch Khiêm đứng lên, quay lưng về phía Đường Hân, nói chậm rãi “Anh hi vọng đây là lần cuối cùng em nói dối anh” Dứt lời, Đàm Dịch Khiêm mở cửa đi ra.
“Dịch Khiêm…”
Đường Hân đứng dậy muốn chạy theo Đàm Dịch Khiêm thì đúng lúc chị Dư xuất hiện chắn trước mặt cô “Đường tiểu thư, đừng đuổi theo nữa…”
Đường Hân bất lực tựa vào bức tường lạnh giá, khổ sở thốt lên “Tại sao lại như vậy…”
Chị Dư thở dài “Đường tiểu thư, thực ra những thủ đoạn cô trêu đùa Hạ tiểu thư tổng giám đốc đều biết rõ, nhưng tổng giám đốc vẫn lựa chọn tin tưởng cô, cũng chưa bao giờ để tôi điều tra cô… Vừa rồi tôi chỉ bẩm báo tung tích của Hạ tiểu thư, tổng giám đốc đã nhìn thấu sơ hở, vẫn không muốn tin tưởng tất cả đều có liên quan đến cô, tổng giám đốc thậm chí còn buộc mình kết luận đó là bản tính của Hạ tiểu thư. Vậy mà, cô lại để Hạ Tử Du xuất hiện vào lúc mình và tổng giám đốc thân mật đã làm bại lộ tất cả…”
Những lời của chị Dư làm Đường Hân không còn sức lực trượt xuống theo bức tường.
Cuối cùng chị Dư còn nói thêm “Một điều khác tôi muốn nói cho cô biết, thật ra thì, vừa rồi Hạ Tử Du không hề nói gì với tổng giám đốc!”