Tống Nghệ Tiểu Bạch Hòa Tam Tê Cự Oản

Chương 19 : Hậu quả của việc nói quá nhanh

Ngày đăng: 19:24 20/04/20


Đại Thần: Vì sao cậu lại tới...



~.~



Tiểu Bạch vẫn biết Nhan Túc Ngang bình thường nhìn rất đẹp trai. Nhưng ngày hôm nay



hắn ngồi ở trên giường, sắc mặt có chút tái nhợt, mái tóc có chút lộn xộn, làm cho hắn thoạt



nhìn không còn vẻ hào hoa phong nhã, khí thế bức người như ngày thường, ngược lại toát



ra một vẻ mệt mỏi đau ốm, yếu ớt suy nhược, hấp dẫn chết người.



Thứ duy nhất không thay đổi, chính là đôi con ngươi đen láy, vẫn như cũ lấp lánh tinh anh,



dường như chỉ cần liếc mắt là có thể xuyên thấu lòng người.



Tiểu Bạch nhìn cái sô pha chất đầy hoa và trái cây mới nhớ ra, mình là tay không đi tới.



"Tôi..." Cậu dừng một chút, tìm từ diễn đạt: "Anh muốn ăn món gì? Tôi đi mua cho?"



Anh muốn ăn món gì? Tôi đi mua cho?



Bàn tay đang nắm lấy cạnh giường của Nhan Túc Ngang đột nhiên nắm chặt.



Cảnh tượng tương tự thế này đã từng đóng trong rất nhiều bộ phim, đã từng nghe vô số lời



ngon tiếng ngọt, nhưng một lời hỏi thăm ân cần mà bình thản như vậy lại làm hắn trong nháy mắt cảm nhận được một thứ cảm xúc gọi tên là ngọt ngào. Hơn nữa ngày càng dâng trào



mãnh liệt không thể nào kiềm chế được.



Hắn không thể không cười khổ chế giễu chính mình.



Thấy chưa, Nhan Túc Ngang, ngươi quả nhiên đã rơi vào tay giặc rồi.



Rơi vào tay cậu bé ngây thơ đơn thuần trước mặt.



"Đến đây." Hắn vươn tay, vỗ vỗ mép giường.



Tiểu Bạch nghe lời đi tới, ngồi vào cái ghế đặt cạnh giường.



Nhan Túc Ngang cố hết sức giữ giọng bình thản hỏi: "Cậu vì sao lại đến đây?"



Nhìn gương mặt yếu ớt mệt mỏi của anh ấy, Tiểu Bạch đột nhiên cảm thấy nhiệt huyết trào



dâng, bản thân đại diện cho chính nghĩa dõng dạc tuyên bố: "Tôi đến để thăm anh. Chúng ta



là bạn bè, anh bị thương, tôi đến thăm cũng là chuyện nên làm."



Bạn bè?



Hắn từ khi nào đối với bạn bè lại có cảm giác chỉ hận không thể nhào tới ôm chặt vào lòng,



hung hăng mà hôn xuống thế này?



Nhan Túc Ngang ngẩng đầu lên, những suy nghĩ lộn xộn quái đản kia chỉ vì gương mặt nhỏ



nhắn trước mặt mà toàn bộ bị quét sạch.



"Tiểu Bạch."



"Sao?"



"Cậu không nên tới đây."



"..." Tiểu Bạch ngón tay đột nhiên nắm chặt vạt áo. Quả nhiên, chỉ có mình cậu đơn phương



tình nguyện thôi sao?"Nhưng mà," Nhan Túc Ngang chậm rãi thở ra, "Bất kể cậu đến vì lý do gì. Cậu nếu đã đến,



tôi sẽ không bao giờ để cậu đi."



Lý trí của hắn, lương tri của hắn, ngay tại khoảnh khắc nhìn thấy cậu ấy đã bị cháy tan thành



tro bụi rồi. Người từng xuất hiện hàng trăm hàng ngàn lần trong giấc mơ giờ đây chân chân



thật thật đứng ngay trước mắt, hắn làm sao còn lý do nào để mà trốn chạy cùng né tránh?
kia dựa vào cái gì mà mỗi ngày đều được ăn?



Tiểu Bạch nhìn đồng hồ đeo tay: "Tôi thực sự phải đi rồi. Không thì Chí Thanh sẽ đói bụng



đó."



Lại Chí Thanh.



Tốt, tốt lắm, rất tốt. Cái tên kia kể từ giờ phút này sẽ được vinh dự đứng đầu bảng những



thứ mà Nhan Túc Ngang ghét nhất!



Mặc dù vậy, Nhan Túc Ngang vẫn cố gắng chịu đựng đem suy nghĩ này nhịn xuống: "Đừng



lo, tôi sẽ nhờ Lâm Phát đưa cậu về.""Không cần đâu, tôi đi xe buýt được rồi..." Giọng nói của Tiểu Bạch dưới ánh mắt sắc như



dao của Nhan Túc Ngang từ từ nhỏ dần.



Nhan Túc Ngang nhanh chóng thông báo cho Lâm Phát tới đón người, sau đó lại nói: "Như



vậy cuối cùng chúng ta cũng có chút thời gian uống trà, được chứ?"



Tiểu Bạch còn muốn từ chối, Nhan Túc Ngang đã vui vẻ hào hứng nói tiếp: "Hoặc là ăn cái



món mà lần trước cậu định mời tôi, mì qua cầu phải không?"



...



Không khí đột nhiên đông cứng.



Khi Nhan Túc Ngang phát hiện ra mình vừa nói gì thì đã quá trễ.



Nhìn Tiểu Bạch sắc mặt trong nháy mắt sa sầm, Nhan Túc Ngang cuối cùng cũng hiểu được



thế nào gọi là vui quá hóa buồn.



"Ờ, Tiểu Bạch à?"



Tiểu Bạch quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.



Sau đó, cho dù Nhan Túc Ngang xin lỗi thế nào, dỗ dành ngon ngọt thế nào đi nữa, Tiểu



Bạch cũng chỉ im lặng đáp lại.



Cho đến khi Lâm Phát đến.



Nhan Túc Ngang oán hận sao anh ta không đến trễ một chút. Ít ra cũng cho hắn thêm chút



xíu cơ hội xin lỗi chứ.



Lâm Phát nói: "Xe đã đậu ở bên ngoài." Bởi vì cánh phóng viên đang túc trực rất đông, xe



công ty lại đã bị nhận diện, nếu như hắn đậu xe bên trong bệnh viện, không tới vài phút, các



phóng viên ngay cả bánh xe cũng sẽ giúp hắn gỡ xuống.Tiểu Bạch nghe vậy đứng lên.



Nhan Túc Ngang rầu rĩ nói: "Anh lái xe đi đâu đó một vòng đi rồi quay lại."



Lâm Phát quay người định đi ra.



Nhan Túc Ngang thấy Tiểu Bạch cũng đi theo, vội vàng hỏi: "Cậu đi đâu vậy?"



"Đi hóng gió chung với anh ấy."



"..." Nhan Túc Ngang oán hận trừng mắt nhìn Lâm Phát.



Lâm Phát cảm thấy mình hoàn toàn vô tội.



Nhan Túc Ngang cuối cùng thở dài, nghiêng người dựa vào thành giường, yếu ớt nói:



"Không cần đi đâu, về nhà sớm một chút đi." Hừm, hắn phải nằm viện, hai người bọn họ lại



đi hóng gió, chẳng lẽ muốn chọc hắn tức chết hay sao?