Tống Nghệ Tiểu Bạch Hòa Tam Tê Cự Oản

Chương 28 : Buổi họp báo ra mắt phim

Ngày đăng: 19:24 20/04/20


Liên Giác Tu: đây là lần đầu tiên tôi chính thức xuất hiện, mong được quý vị chỉ giáo nhiều nhiều nha.



~.~



Tiểu Bạch còn đang ngơ ngác không hiểu, Cao Cần đã búng tay một cái thay đổi đề tài.



"Tiểu Bạch, thật ra hôm nay tìm cậu đến, là vì buổi họp báo ra mắt phim." Hắn ngừng lại một chút rồi mới nói: "Đáng lẽ phải nói trước với cậu, nhưng mà điện thoại di động của cậu lại tắt máy."



Bất cứ ai nhìn thấy vẻ mặt của Cao Cần lúc này, cũng sẽ cho rằng việc không báo trước cho Tiểu Bạch hoàn toàn chẳng phải là lỗi của hắn, ngược lại việc Tiểu Bạch không mở điện thoại mới là chuyện không thể tha thứ được.



Bởi vì gương mặt của hắn lúc này thật quá sức công minh chính trực.



Tiểu Bạch cúi đầu xin lỗi.



Cao Cần cầm lấy một tờ rơi giới thiệu phim trên bàn đưa cho cậu: "Là phim về cảnh sát tội phạm. Nam diễn viên chính là Nhan Túc Ngang, nữ diễn viên chính là Trương Giai Giai." Hắn nhìn vẻ mặt mê man như lạc vào màn sương mù của cậu, nhướn mày: "Biết Trương Giai Giai là ai không?"



Tiểu Bạch nhìn người đẹp thanh thoát tóc dài bay bay trong tờ giới thiệu phim, gật gật đầu: "Là người quảng cáo dầu gội đầu."



...



Cao Cần trong lòng không hề sợ hãi dạy dỗ: "Quảng cáo dầu gội đầu chỉ là một phần trăm trong công việc của cô ấy, cô ấy không phải lúc nào cũng chỉ làm việc này. Lúc gặp nhau cậu tuyệt đối không nên nói như vậy."



Tiểu Bạch thận trọng gật đầu nói: "Vâng."



Thấy cậu vâng lời một cách ngoan ngoãn như thế, Cao Cần lại có chút lo lắng: "Vậy cậu sẽ nói cái gì?"



"Chị là người chỉ dùng một phần trăm thân thể để quảng cáo dầu gội đầu."



"... Dùng một phần trăm thân thể," Cao Cần khóe miệng giật giật, "Cậu thật là biết cách dùng từ."



Tiểu Bạch nói: "Làm người dẫn chương trình, lời nói bắt buộc lúc nào cũng phải đầy đủ và chính xác."



"..." Cao Cần sờ sờ lông mày: "Quên đi. Đằng nào thì cậu với cô ấy cũng không có gì phải đối chọi nhau." Hắn chỉ tay vào cô gái xinh đẹp bên dưới Trương Giai Giai: "Cô ấy là là nữ diễn viên thứ chính, tên Đàm Phi. Cô ấy mới là đối thủ của cậu trong hầu hết các cảnh quay."



"A, vậy hả, tôi phải đóng phim sao?" Tiểu Bạch giật mình nhìn thấy ảnh của chính mình cư nhiên được bố trí ở phía dưới của phía dưới của Nhan Túc Ngang.



Cao Cần giơ tay ra: "Không thì sao? Chẳng lẽ mời cậu đến để làm chứng cho đám cưới hả?"



"À không, tôi tưởng là làm rể phụ."



Hàng mi Cao Cần hơi run run, ý vị sâu xa nói: "Vậy cậu để cô dâu ở đâu rồi?"



"..." Tiểu Bạch ngơ ngác nói: "Chuyện này rể phụ cũng phải lo nữa sao?"



Vừa lúc đó, Nhan Túc Ngang đẩy cửa tiến vào. Tuy rằng trên mặt vẫn như cũ chẳng có lấy một nụ cười, nhưng nhìn qua có vẻ cứng cỏi chịu đựng hơn nhiều. "Đi được chưa?"


Nhan Túc Ngang mỉm cười, đột nhiên một tay ôm vai Tiểu Bạch: "Không phải đã có cộng đồng mạng ủng hộ, nói rằng chúng tôi rất đẹp đôi sao."



Hắn nói thẳng thừng không hề kiêng kỵ chút nào, ngược lại đem đến một cảm giác quân tử rất đáng tin cậy mà thoải mái.



Các phóng viên hài lòng cười vui vẻ.



Họp báo xong, Nhan Túc Ngang đề nghị lái xe đưa Tiểu Bạch về nhà.



Cao Cần nhíu nhíu mày.



Nhan Túc Ngang đúng là mang họ Tư Mã Chiêu, tâm tư của hắn tuy rằng không đến mức người qua đường đều biết, nhưng mấy người bọn họ đều nhận thấy rõ như lòng bàn tay.



Lấy tư cách người quản lý mà nói, hắn hoàn toàn không muốn nghệ sĩ của mình vướng vào thứ tình cảm này. Thế nhưng là bạn bè, hơn nữa lại là người đang rơi vào loại tình cảm quyến luyến với bạn bè như thế, hắn cũng muốn ủng hộ. Tựa như một người đang mò mẫm trong bóng đêm, khao khát có một người bạn cùng lạc đường với mình.



"Đi ngủ sớm một chút." Hắn cuối cùng nhượng bộ, một phần mười là vì tình bạn, chín phần mười là vì bản thân.



Nhan Túc Ngang khóe miệng khẽ cong lên.



Thật ra để tiếp cận Tiểu Bạch chướng ngại vật lớn nhất chính là Cao Cần, nếu như hắn không nhúng tay vào, những thứ khác sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều – tất nhiên không bao gồm việc Tiểu Bạch hiểu ra, thậm chí đem lòng yêu thích mình.



Nghĩ tới đây, hắn lại thở dài, tương lai phía trước bị một màn sương mù bao phủ.



Tiểu Bạch ngẩng đầu: "Anh mệt lắm phải không?"



Nhan Túc Ngang gật đầu.



"Tôi có thể tự đón xe bus về." Cậu sờ sờ túi tiền, mới phát hiện ra bộ đồ đang mặc trên người không phải của mình: "Bộ đồ này tôi sẽ giặt rồi trả lại anh, nhưng mà trước hết..." Cậu xòe tay ra, "Có thể trước hết cho tôi mượn hai đồng được không?"



"Không được." Nhan Túc Ngang kiên quyết từ chối.



Tiểu Bạch ngạc nhiên nhìn hắn, sau đó xoay người nhanh chân chạy theo hướng Cao Cần vừa mới rời đi: "Anh Cao Cần! Cho tôi mượn tiền..."



Nhan Túc Ngang đứng hình hết ba giây đồng hồ, sau đó mới nhớ ra mà đuổi theo.



Vừa đuổi theo, hắn vừa nhận ra Tiểu Bạch tuy vóc dáng nhỏ nhắn, thế nhưng tốc độ bỏ chạy tuyệt đối không thể xem thường chút nào.



Thế nên khi Cao Cần lái xe ra thấy được cảnh tượng sau đây:



Tiểu Bạch la hét ầm ĩ bỏ chạy thục mạng.



Nhan Túc Ngang hổn hà hổn hển đuổi sát theo sau.



Mọi người xung quanh đều quay lại nhìn.



"Mới đó mà đã... đã ra tay rồi?" Cao Cần nghi hoặc tự hỏi.