Tống Nghệ Tiểu Bạch Hòa Tam Tê Cự Oản

Chương 43 : Bi kịch cây kẹo que

Ngày đăng: 19:24 20/04/20


Thanh niên cởi trần: Để được lên sân khấu, mình đã phải cởi trần, rồi lại gặp tai nạn xe, mình thật quá dễ dãi mà!



~.~



Làm thế nào để sắp xếp chỗ ngồi về nhà cũng là cả một công trình nghiên cứu.



Giả Chí Thanh và Tiểu Bạch đều cùng đi xe của Nhan Túc Ngang tới, đến lúc về, Nhan Túc Ngang kiên quyết cự tuyệt Giả Chí Thanh đi cùng. Lý do của hắn thì là mà rằng, ba người là quá nặng, lúc đi hắn đã có cảm giác xe chịu không nổi.



– Lamborghini mà lại không chịu nổi tải trọng của ba người!



Cao Cần, Liên Giác Tu và Giả Chí Thanh cùng đồng thanh khinh bỉ cái lý do thối hoắc này của hắn.



Nhà của Cao Cần và nhà Tiểu Bạch ngược hướng nhau, Liên Giác Tu ở khách sạn gần nơi đây, cho nên hắn là người thứ hai được chọn.



Ai ngờ Cao Cần hiếm khi tự động xung phong ra chiến trường giết giặc: "Để tôi chở cho."



Liên Giác Tu nhìn hắn cười cười không nói gì.



Giả Chí Thanh một bụng đầy nhóc đồ ăn lắc đầu nói: "Khỏi cần, tôi không muốn tối nay gặp ác mộng."



...



Cao Cần cười lạnh nói: "Nhìn tôi khiến cậu gặp ác mộng sao?"



Giả Chí Thanh đưa tay xoa xoa bụng nói: "Nhìn anh thì không, nhưng mà nghe anh nói chuyện chắc chắn sẽ gặp!" Gặp ác mộng cũng không sợ lắm, đáng sợ nhất chính là buổi tối nằm mơ xong, sáng ra lại biến thành sự thật.



Liên Giác Tu cố ý gác tay lên vai hắn, liếc mắt nhìn Cao Cần: "Xem ra chỉ còn lại một lựa chọn là tôi rồi."



Giả Chí Thanh hất cái tay sàm sỡ kia ra khỏi vai, tỉnh bơ nói: "Anh là chuyện đương nhiên."



Liên Giác Tu nhướn mày: "Bộ chính phủ quy định tôi phải có nghĩa vụ lái xe đưa người họ Giả tên Chí Thanh về nhà sao?"



"Cái này gọi là bánh ít đi bánh quy lại." Giả Chí Thanh nghiến răng nói: "Anh hẳn là rất may mắn vì nhà tôi không ở cách đây hơn ba trăm cây số."



Liên Giác Tu thở dài nói: "Cậu đúng là đồ nhỏ mọn."



Giả Chí Thanh chỉ vào mũi mình cao giọng: "Tôi nhỏ mọn?! Tôi lái xe chở anh tới lui hết sáu trăm cây số, tôi nhỏ mọn sao? Chính anh cũng có xe mà không tự lái đi là sao?!"



Liên Giác Tu cảm thấy đó là chuyện đương nhiên nói: "Bởi vì lái xe sáu trăm cây số thì rất là mệt."



Anh ta biết mệt, chẳng lẽ hắn không biết mệt hả?



Giả Chí Thanh tức giận đến mức nội thương luôn.



Cao Cần ở bên cạnh lạnh lùng nói: "Sáu trăm cây số? Tốt. Tiền xăng dầu của sáu trăm cây số này không thể quịt được."



Giả Chí Thanh giận tím mặt quắc mắt liếc nhìn Liên Giác Tu.



Liên Giác Tu ngoan ngoãn giơ tay đầu hàng: "Tôi trả mà."
"Sao anh không tự mình gọi điện thoại cho cậu ta mà hỏi?"



"Cậu cho tôi số di động của cậu ta?"



Nhan Túc Ngang cân nhắc nghĩ ngợi một hồi rồi nói: "Thôi đi, chờ thì chờ."



Liên Giác Tu nói: "Xe kéo tới rồi, tôi cúp máy đây."



Nhan Túc Ngang tắt điện thoại, rồi lại xuống xe, ngẩng đầu nhìn lên lầu ba.



Phòng khách đã sáng đèn, ánh sáng màu vàng mật ong, so với ánh đèn đường nhợt nhạt càng đặc biệt ấm áp.



Nhan Túc Ngang lấy bao thuốc trong túi ra, đang định rút một điếu, đột nhiên nhớ tới cây kẹo que, do dự một chút, cuối cùng đem bao thuốc bỏ lại vào túi, bóc giấy gói kẹo, đem que kẹo ngậm vào trong miệng.



Vị vải ngọt ngào lập tức tràn ngập khoang miệng.



Hắn không phải thích ăn đồ ngọt, nhưng vị ngọt này làm hắn không thể không nhớ tới Tiểu Bạch.



Trái vải trắng trắng ngọt ngọt, Tiểu Bạch cũng trắng trắng ngọt ngọt.



Thật đúng là khác tính chất cùng công dụng.



Hắn nhớ lại lần đầu gặp Tiểu Bạch, là ở chương trình "GO! GO! SU... SUPER STAR". Lúc đó tất cả mọi người đều gấp rút hoảng loạn, luống ca luống cuống, chỉ có mình cậu ấy, lại có thể khí định thần nhàn mà đứng nhìn, cứ như là mảnh tuyết trắng giữa đám tro xám xịt, đẹp đến nỗi khiến cho người ta không cách nào rời mắt được.



Tuy không phải là ánh sáng chói lọi tỏa ra từ siêu sao, nhưng thứ ánh sáng phát ra từ Tiểu Bạch dường như chỉ duy nhất cậu mới có.



Có thể vì sự khác biệt đó, chỉ cần liếc mắt một cái, hắn đã nhớ kỹ cái người tên gọi là Tằng Bạch này.



Nếu như khi đó hắn chỉ mới nhớ kỹ mà thôi, thì một câu "hay hơn bà thím tầng trên nhà tôi" đã làm cho hắn vĩnh viễn khắc cốt ghi tâm.



Ngay lúc đó hắn cũng không biết đây chính là tính cách độc đáo của Tiểu Bạch, hắn chỉ cho rằng Tiểu Bạch không thích hắn, đang châm chọc hắn.



Đây là lần đầu tiên, hắn có cảm tình với một người, lại bị người đó ghét bỏ.



Vì vậy, hắn bắt đầu quan tâm đến người đó, cho đến lúc không thể nào cứu vãn được nữa.



Xa xa vọng tới tiếng bước chân lép xép lẹp xẹp.



Nhan Túc Ngang nhìn về phía trước, là Giả Chí Thanh.



Có lẽ vì ký ức hạnh phúc về Tiểu Bạch đã vực dậy tâm trạng của hắn, bây giờ nhìn Giả Chí Thanh trông cũng khả ái hơn hẳn.



Giả Chí Thanh cũng trông thấy Nhan Túc Ngang, đang định chào hỏi, đã thấy anh ta nhanh chóng lên xe đi mất.



...



Giả Chí Thanh lẩm bẩm nói: "Mắt của Đại Thần không tốt nên không nhìn thấy chăng? Hay là mắt quá tốt, không cần nhìn cũng thấy?"