Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu

Chương 108 :

Ngày đăng: 14:23 30/04/20


110 Ống kính che giấu phía sau



“Cũng khá có cá tính đó, biết cú vừa nãy của em, nếu như anh không né kịp, biết đâu nửa đời còn lại đã bị tàn phế rồi, người phụ nữ như em cũng thật độc ác. Em nói xem, anh nên trừng trị em thế nào mới được đây?”



Bạch Lộ dùng sức giãy giụa, nhưng hai tay đã bị hắn tay giữ lấy, cằm bị hắn ta kẹp chặt, cô chỉ cảm thấy một cơn giận đang sôi sùng sục lên, trên trán cũng đã rỉ mồ hôi.



“Sở Úy Dạ, buông tôi ra!”



“Anh không buông, em có thể làm gì?” Sở Úy Dạ vểnh môi một cách nham nhở, tiếp cận cô một cách nguy hiểm, “Cái con nhím nhỏ toàn thân đầy gai gốc này, chưa nhìn rõ kẻ thù thực sự muốn hãm hại em đã dùng gai đâm loạn xạ như vậy, em nói xem, anh nên trừng trị em thế nào đây?”



Tính khí của hắn cũng rất nóng nẩy lại ngang tàng, lại là xấu xa phóng đãng, so với cảm giác mà Lương Phi Phàm đem lại cho cô hoàn toàn không giống nhau như con đường thơ mộng giữa cánh đồng.



Bạch Lộ trong lòng vốn đã có ác cảm với hắn ta, bây giờ hắn ta lại lỗ mãng đến gần như vậy, cô càng không thể không kháng cự lại.



“Sở Úy Dạ, có phải anh bị bệnh không? Việc của tôi không cần anh phải giả vờ tốt bụng, anh mau buông tôi ra!”



“Đúng là anh có bệnh.” Sở Úy Dạ tiếp lời cô, dường như không chút để tâm đến việc cô chửi bới mình, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, ngón tay cái vẫn đang lướt trên chiếc cằm bóng bẩy của cô, khẩu khí càng lúc càng u mê, “Bệnh của anh chỉ có em mới có thể trị được, em có trị cho anh không?”



“…Sở Úy Dạ!”



“Em cứ gọi tên anh như vậy, anh lại cảm thấy đặc biệt có cảm giác đấy.”



Ngón tay trỏ thô ráp của hắn ta đã đè lên môi cô, lực khống chế rất tốt, không làm cô thoát, cũng sẽ không làm cô cảm thấy đau, “Em nói xem, anhcó phải là quá bi lụy không?”



“…Sở…ư…”



Bạch Lộ đột nhiên trợn to mắt, câu nói sau đó đều bị chặn lại, cô không dám tin nhìn vào khuôn mặt tuấn tú đang kề sát vào cô --



Sở Úy Dạ, hắn ta…đã hôn lên môi cô!



Cô giống như bỗng nhiên bị đẩy vào hố lửa, toàn thân đều như đang sôi sục, lại không phải vì kích động, mà là vì phẫn nộ.



Sở Úy Dạ, hắn ta có phải điên rồi không?



Hắn ta lại dám?
Quan Triều vừa định nói gì đó, Bạch Lộ đột nhiên tiến về trước, cắt ngang lời anh, cô không nhìn Sở Úy Dạ, chỉ là nói với Quan Triều, “Trợ lí Quan, đừng nói nữa, tôi muốn đi về, chúng ta đi thôi.”



Quan Triều biết đây là quê nhà của Bạch Lộ, lại là trước cửa bệnh viện nơi mẹ cô làm việc, chắc chắn cô không muốn làm lớn chuyện. Suy đi nghĩ lại một lúc trong lòng, anh chọn nhường bước, đi theo Bạch Lộ đi về hướng chiếc xe của mình.



Sở Úy Dạ nhìn theo dáng người nhỏ nhắn cứ như vậy bước đi không quay đầu lại, cơn giận dâng trào trong lòng hình như đang gào thét mãnh liệt.



Hắn chưa từng có cảm giác như vậy, nhìn thấy được, không có được, đi giành lấy lại hình như là…đã dùng sai cách…



Nhưng mà, hắn cảm thấy bản thân lại không thể dừng lại được.



Hắn không muốn thừa nhận hành vi lúc nãy của bản thân đối với cô mà nói là quá đáng, là sai lầm, vì hắn hiểu rất rõ, nếu như hắn thừa nhận, hắn sẽ không còn có cơ hội nữa.



Bạch Lộ… Bạch Lộ…



Tại sao em nhất định phải trốn? Em càng trốn, anh càng muốn có được em…



Phải làm sao?



Anh dường như là…càng ngày càng không thể khống chế bản thân rồi.



Ánh mắt đỏ hoe dần dần nhấn chìm sự nham hiểm trong đáy lòng, ánh sáng vươn lên đó, là góc khuất không ai có thể khám phá đến được.



……



Trên con đường kiểu cũ, có trồng vài cây sung dâu cao to, vào mùa này, trên cây sung dâu không còn vươn mấy chiếc lá, nằm trơ trọi một cách ảm đạm.



Không ai phát hiện ra, phía sau thân cây to đó, có một ống kính DSLR màu đen, đã thu lại hết từ đầu đến cuối những gì đã xảy ra lúc nãy.



……



Quan Triều vừa lái xe, vừa thận trọng quan sát Bạch Lộ ngồi phía sau qua gương chiếu hậu.



Ánh mắt cô đỏ hoe, môi có chút sưng tấy lên, sắc mặt trắng bệch, tuy là cả người ngồi ở đó, nhưng khiến người ta vừa nhìn đã có thể thấy tâm trạng cô đang rất căng thẳng rối bời. Xem thêm...