Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu

Chương 110 :

Ngày đăng: 14:23 30/04/20


Cô ấy ở bên mình chừng ấy năm, vậy mà anh chỉ có thể nhìn, không thể chạm vào, càng không thể “ăn”, nhưng cô và Lương Phi Phàm lại...



Cách suy nghĩ của Hướng Long Cẩm ngày càng lệch lạc, anh bị suy nghĩ này kích động đến nỗi dường như anh không thể kiềm chế được bản thân mình, rõ ràng là bản thân làm chuyện có lỗi với người khác trước, nhưng anh lại cảm thấy mình mới là người đáng thương nhất, giống như cả thế giới đều quay lưng với anh vậy.



Khoé mắt của anh đỏ ngầu, khuôn mặt tuấn tú, điển trai của anh, lúc này đã thay đổi hoàn toàn, thậm chí sâu thẳm trong đôi mắt của anh vẫn còn hiện lên sự thô bạo, ngang ngược.



Trước đây Bạch Lộ phải chịu lép vế trước Sở Úy Dạ, chịu thiệt thòi, nên bây giờ cho dù là đối với Hướng Long Cẩm, cô cũng rất cẩn thận. Cô nhận thấy sắc mặt của anh từ từ thay đổi, có gì đó không ổn, nên cô càng lùi về phía sau, Hướng Long Cẩm vừa thấy cô tránh né, trong lòng anh càng không cam chịu, anh bước một bước lớn về phía trước, vừa mới đưa tay định bắt lấy Bạch Lộ, thì trước mặt anh bỗng nhiên có cái gì đó vút qua, một bóng người màu đen xuất hiện.



Anh chưa kịp có phản ứng gì, thì cảm thấy lòng ngực đau âm ỉ, sau đó loạng choạng bước lùi về phía sau, chân anh không đứng vững nữa rồi, ngay mắt cá chân anh có tiếng gì đó.



Hướng Long Cẩm không nhịn được rít lên một tiếng, mắt cá chân anh bắt đầu đau nhói, làm thân hình cao to của anh lảo đảo, xém tí là té xuống đất, cũng may bên cạnh anh là phần thân của chiếc xe, anh đưa tay vịn xe, tựa vào thân xe mới không bị té.



“Đây không phải là lần đầu tôi cảnh cáo anh.”



Dáng người cao thon của Lương Phi Phàm chặn phía trước mặt Bạch Lộ, trên gương mặt tuấn tú, đẹp không tì vết đó hiện lên sự lạnh lùng đến đáng sợ, đôi mắt đó của anh vốn dĩ rất đẹp, nó hơi sầm xuống, nhưng vẫn bộc lộ được sự lạnh lùng, từ từ toả ra sát khí, có vẻ sát khí hơn đao kiếm, “Hướng Long Cẩm, đừng thách thức sự nhẫn nại của tôi, đừng tưởng có Tịnh Tiêu bảo vệ anh, thì tôi sẽ không thể làm gì anh, nếu còn có lần sau, thì anh hãy chờ xem tôi sẽ làm gì anh!”



Nói xong, anh đưa tay ra nắm lấy tay Bạch Lộ bỏ đi.



Hướng Long Cẩm nhúc nhích cái chân đanh bị thương, có lẽ là muốn đuổi theo, nhưng chỉ mới nhúc nhích, anh mới phát hiện mắt cá chân của mình đau buốt, trên trán mồ hôi bắt đầu tuôn ra, đúng lúc, chiếc điện thoại trong túi anh lại reo lên.



Anh chỉ có thể đứng nhìn Lương Phi Phàm nắm lấy tay Bạch Lộ bước đi, bóng hai người ngày càng khuất dần, dáng người nhỏ bé đó cứ như vậy ngoan ngoãn đi theo Lương Phi Phàm.



Trước mặt anh, cô luôn lạnh nhạt, im lặng như vậy, nhưng khi bên cạnh Lương Phi Phàm, thì lại cho người khác một cảm giác cô như con chim nhỏ nũng nịu tựa vào Lương Phi Phàm.



Sự tương phản của con người, chẳng lẽ thật sự có sự khác nhau lớn vậy sao?



Lòng ngực của anh như bị người ta đưa tay vào lấy hết mọi thứ trong đó ra vậy, trong lúc máu chảy lênh láng, anh không còn nghe được nhịp đập của trái tim mình.



Anh đã đánh mất thứ gì?



……



Bạch lộ là bị Lương Phi Phàm kéo vào xe, cô chăm chú quan sát sắc mặt của anh.




“Vậy em thích ai?”



……



Em thích anh, Lương Phi Phàm, rất rất thích anh...có lẽ còn hơn cả thích nữa kìa, người ta gọi đó là yêu



Chỉ là câu nói này cứ luôn trong cổ họng cô, Bạch Lộ lại phát hiện dường như thiếu thứ gì đó, làm cô không đủ can đảm nói ra.



“...Em có điện thoại.” Đúng lúc điện thoại cô vang lên, Bạch Lộ thở phào, nhưng dường như cũng hơi mất hứng, nhưng cô vẫn nhanh chóng đẩy Lương Phi Phàm ra, lấy điện thoại, vội vã chạy ra ngoài nghe điện thoại.



Lương Phi Phàm nhìn thấy dáng cô dường như đang bối rối chạy trốn, đôi mắt sâu hút của hơi híp lại, đôi môi mỏng của anh thì cong lên, nở một nụ cười ấm áp.



Ánh mắt đắc thắng của anh, trông rất bá đạo, nhưng lại dường như chứa đầy yêu thương không thể dùng lời nói hết được.



Đã hẹn với Tần Trân Hy rồi, cuối tuần, sẽ gặp nhau ở nhà của hai người, bây giờ Lương Phi Phàm chỉ muốn nhanh chóng quyết định cho xong hôn sự này.



Chuẩn bị cho hôn lễ của Lương Tịnh Tiêu cũng gần xong, chỉ chờ ngày đám cưới, anh suy nghĩ gần đây Hướng Long Cẩm rất ít đến nhà họ Lương, chắc người nhà họ Lương cứ nghĩ anh ta bận chuẩn bị cho hôn lễ, nhưng Lương Phi Phàm lại là người hiểu rõ nhất mọi chuyện.



Hôm thứ bảy, người nhà họ Lương tập hợp lại, đúng lúc Lương Vô Minh đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ, Lương Phi Phàm thuận đường đi bệnh viện chở ông về nhà họ Lương, lúc cả nhà cùng ngồi ăn cơm, thì không có thói quen nói chuyện.



Sau khi ăn cơm xong, cả nhà ngồi ở phòng khách, lúc này Lương Phi Phàm mới mở miệng nói.



“Ông nội, hôm nay để ông phải qua đây, là có chuyện muốn nói với ông.”



Lương Vô Minh chọn lấy một miếng táo rồi cắn một miếng, “Thời gian ba ngày chưa hết, nhưng nếu con muốn nói gì thì cứ nói, ông sẽ lắng nghe. Nói đi.”



Lương Kiếm Nam xếp chân lại ngồi kế Lương Vô Minh nghe, ông hơi nhướng mày, chỉ thưởng thức li trà trong tay, vốn không có ý định nói chuyện.



“Ông nội, chuyện mà con muốn nói không có liên quan đến đoạn phim, vì con nghĩ chuyện đó không cần nói nữa, con đã xem qua đoạn phim đó, người phụ nữ trong đoạn phim đó không phải Bạch Lộ.” Lời mà Lương Phi Phàm nói dường như chỉ là anh nghĩ gì nói đó chứ không có ý gì khác, nhưng lại mang hàm ý hơi không chấp nhận sự nghi ngờ của mọi người đối với Bạch Lộ, “Chỉ là có người gắp tâm hãm hại cô ấy, cố ý làm ra đoạn phim này, con nhất định sẽ xử lý ổn thoả chuyện này, sẽ không để ảnh hưởng đến Lương Thị hoặc Lương gia.”



Lương Vô Minh vốn không tán thành, “Nếu đoạn phim này đã có thể đến tay ta, như vậy chứng tỏ có người đang giữ băng ghi hình, con nói con sẽ giải quyết? Phàm con à, con nên biết, ông nội vốn không quan tâm chân tướng, sự thật như thế nào, chỉ cần nữ nhân vật chính trong câu chuyện này có mối quan hệ với Bạch Lộ, thì cô ta không được bước chân vào nhà họ Lương chúng ta.” Xem thêm...